Thẩm ɖu͙ƈ An vốn dĩ muốn dẫn Tô Manh đến một nhà hàng kiểu Pháp nơi mà anh rất thích, nhưng lại bị Tô Manh từ chối.
húng ta tìm đại một quán nào gần đây ăn là được rồi: Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng nói rõ chuyện này với Thẩm ɖu͙ƈ An để sau này cô có thể cùng Tiểu Khải sống những ngày tháng vui vẻ.
Thẩm ɖu͙ƈ An mím chặt môi biểu lộ sự không vui: “Vậy thì tùy em”
Hai người đi thẳng đến trung tâm thương mại, tìm được một nhà hàng, sau đó đi vào trong phòng.
Ngay khi cửa phòng vừa được đóng lại, tất cả tiếng ồn bên ngoài đều không còn nghe thấy nữa, chỉ còn lại không gian yên tĩnh của hai người.
Không khí yên tĩnh này càng khiến cho Tô Manh càng căng thẳng hơn.
Cô uống một ngụm nước ấm để làm dịu trái tim đang đập thình thịch của mình, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm ɖu͙ƈ An đang ngồi đối diện, mở miệng nói trước: “Chuyện lúc nãy cảm ơn anh nhiều, nếu như không có anh thì lúc đó chắc đã có chuyện không hay xảy ra với tôi rồi”
Thẩm ɖu͙ƈ An lật menu trêи tay mình, ánh mắt không nhìn Tô Manh, anh nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”
Anh lật thực đơn món ăn của nhà hàng, nhưng càng lật anh càng cảm thấy khó chịu.
Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của anh với Tô Manh, theo như kế hoạch của anh thì hai người sẽ ăn tại một nhà hàng mà anh thích nhất có món bánh ngọt anh ghiền nhất, nhưng bây giờ lại chọn nhà hàng đến cả bánh ngọt cũng không có này.
Tô Manh không biết tại sao nét mặt của Thẩm ɖu͙ƈ An càng lúc lại càng khó coi như vậy, nhưng cô thầm nghĩ kiểu gì cũng chết, chi bằng chết nhanh một chút cho.
xong.
Sau khi uống một hơi uống hết ly trà của mình, cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện với vẻ cương quyết: “Có phải anh đã biết hết mọi chuyện rồi không?”
Ngón tay đang lật menu của Thẩm ɖu͙ƈ An bỗng dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang rất căng thẳng ngồi đối diện mình, thầm nghĩ Tô Manh cuối cùng cũng chuẩn bị tỏ tình với mình rồi, vui vẻ nhịp tay trêи đùi, nhưng vẻ mặt vẫn biểu hiện như không biết gì, nói tiếp theo ý cô: “Biết chuyện gì?
Lúc Tô Manh đang lấy hết can đảm chuẩn bị nói cho anh nghe về chuyện Tiểu Khải có thể là con của anh thì bỗng nhiên trong phòng vang lên một tiếng nhạc.
Là tiếng chuông điện thoại đang đặt trêи bàn của Thẩm ɖu͙ƈ An.
Anh không xem mà tát luôn, tỏ ý Tô Manh cứ tiếp tục.
nói.
Tô Manh hít một hơi thật sâu để lấy lại can đảm, khi cô chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
Thẩm ɖu͙ƈ An tức đến nổi muốn bóp chết cái người đang gọi điện đến này, anh khó chịu định cầm điện thoại lên tắt đi thì Tô Manh liền nói: “Hay là anh cứ nghe đi, có thể là công ty đang có chuyện gấp mới tìm anh thì sao?”
Thẩm ɖu͙ƈ An cầm điện thoại đi ra ngoài, nghiến răng bắt máy: “Tư Tuấn Ngạn, anh hãy chắc chản rằng anh đang có hàng trăm ngàn việc gấp muốn báo với tôi, nếu không thì anh hãy đợi mà đi châu Phi đi là vừa!”
Ở đầu dây bên kia, Tư Tuấn Ngạn nói hết sức nghiêm túc, không có giọng điệu đùa cợt như ngày thường: “Chủ tịch, xưởng chúng ra bị cháy rồi, đã có ba người chết và mấy người đang bị thương. Chúng ta phải lập tức đến Tô Châu đề kiểm soát tình hình”
Thẩm ɖu͙ƈ An trầm giọng đáp: “Được, tôi sẽ đến ngay.
bây gi Anh bước nhanh vào phòng, cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài: “Tô Manh, chuyện giữa hai chúng ta để sau hãy nói. Xưởng của anh bên kia bị cháy rồi, anh phải đi giải quyết gấp!”
Tô Manh không ngờ rằng xưởng anh lại xảy ra sự cố lớn như vậy, cô đứng dậy nói: “Được, chuyện của chúng †a đợi anh về rồi nói sau cũng được”
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng quày quả rời đi của Thẩm ɖu͙ƈ An, Tô Manh ngồi xuống bàn.
Thẩm ɖu͙ƈ An không ở thành phố Hải cũng tốt, nhân cơ hội này, có lẽ cô nên đi hỏi ý kiến của luật sư về việc nếu.
cô muốn giữ Tiểu Khải bên mình thì cô nên làm như thế nào.
Đang nghĩ về Tiểu Khải thì bỗng điện thoại trong túi cô reo lên, người gọi điện đến chính là Viên Hân Lỗi, người đang trông Tiểu Khải.
Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Viên Hân Lỗi ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: “Tô Manh, cậu hẹn hò với Thẩm ɖu͙ƈ An luôn à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...