Bạn đang đọc truyện trên !
Tô Manh nghĩ đến chuyện Tiểu Lý nói với mình lúc chiều, dọn dẹp hết đồ trên bàn rồi đứng ở cạnh giường có chút do du.
Bạn đang đọc truyện trên !
Thẩm Dục An thấy Tô Mạnh đứng im không động đậy gì nên quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Tô Manh xoay người lại, nhìn thẳng vào Thẩm Dục An rồi chân thành nói: “Cảm ơn anh hôm qua đã đến đón tôi nên mới vô tình bị thương ở chân.
Xin lỗi, sau này anh đừng như vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên !
Thẩm Dục An nhíu mày: “Đừng như vậy nữa? Lẽ nào em muốn uống say rồi để người khác đến đón em sao?”
Câu này của anh chỉ là buột miệng nói ra.
Đợi sau khi nói xong mới phát hiện có chút không thỏa đáng.
Bạn đang đọc truyện trên !
Trong câu này thoang thoảng mùi giấm chua.
(*) (*) Hình dung ghen tuông.
Thấy thế nào cũng đều không giống với lời của anh.
Bạn đang đọc truyện trên !
Anh nhìn đi chỗ khác, không nhìn Tô Mạnh nữa, lại bổ sung thêm một câu: “Bây giờ chúng ta là vợ chồng.
Em là mẹ của Ngạn Khải, còn anh là bố của nó.
Mấy chuyện này đều là chuyện anh nên làm.
Em không cần phải cảm ơn.”
Anh nghĩ đến bộ dạng hôm qua Tôi Manh uống đến say mèm, cả người mềm oặt đầy quyến rũ liền cúi đầu nói: “...Sau này em vẫn nên uống ít chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên !
Tô Manh không nghe ra sự kỳ lạ trong lời nói của Thẩm Dục An.
Cô nghe lời gật đầu: “Quả thật không nên uống rượu.
Hôm đó chỉ muốn uống một ly.
Ai ngờ rượu Hàn Lôi mang đến lại mạnh như vậy.
Sau này không uống nữa.
Thẩm Dục An ừ một tiếng.
“Vậy ngày mai anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh?” Tô Manh muốn làm cho Thẩm Dục An chút gì đó nên chủ động đề nghị.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Bạn đang đọc truyện trên !
Thẩm Dục An khoát tay: "Không cần.
Anh đã đặt một tháng tiền ăn ở nhà hàng năm sao thành phố Hải rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên !
Tô Mạnh bị từ chối, sự nhiệt tình tràn ngập trong lòng cũng như bị dội một gáo nước lạnh: “Được thôi.
Quả thật tôi nấu ăn không bằng đầu bếp năm sao.
Nếu đã có người phụ trách chuyện ăn uống của anh thì tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, cô xách bình giữ nhiệt muốn về nhà: “Tôi còn có chút công việc chưa xử lý.
Tôi về nhà trước đã.
Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên !
Thẩm Dục An nhìn ra được sự thất vọng của Tô Manh.
Khỏe môi máy máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Anh không thể lại trực tiếp thể hiện tình cảm của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên !
Câu vừa rồi đã lộ quá nhiều cảm xúc rồi.
Anh không thể tiếp tục nói nữa.
Nếu như bị Tô Manh phát hiện ra suy nghĩ trong lòng thì phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên !
Thông qua quan sát mấy ngày nay, hiện tại Tô Manh không có quá nhiều tỉnh cảm nam nữ với anh.
Phần nhiều nể tinh anh là bố của Ngân Khái mới quan tâm anh một hai cầu
Nếu như còn chưa tỏ tình đã bị Tô Mạnh từ chối thì mặt mũi của chủ tịch khoa học kỹ thuật Hướng Dương như anh sẽ mat het.
Bạn đang đọc truyện trên !
Nêm bây giờ anh tuyệt đối không thể lôi ra qua nhiều tình cảm trước mặt Tô Manh
Tình cảm nhất định phải đợi đến thời điểm thích hợp mới mới ra được
Bạn đang đọc truyện trên !
Bây giờ không cần gấp tuyệt đối không the gap.
Còn chưa đến lúc đến lúc rồi lại nói Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Bạn đang đọc truyện trên !
Tô Mạnh đi ra khỏi phòng bệnh của Thầm Dục Am liền bị một trận gió đêm mát lạnh thổi vào mặt chất khó chịu vì bị Thẩm Dục Am từ chối trong lòng liền bị thổi sạch
Cô tự nói với mình.
Anh chế cơm tôi nấu, tôi cũng không thèm nấu cho anh đầu.
Anh có tiền cũng mua không được bữa ăn mà tôi cam tâm trạng nguyện nấu cho.
Hứ!”
Bạn đang đọc truyện trên !
Rời khỏi bệnh viện, cô ngồi lên xe rồi lại quay về nhà họ Thẩm một lần nữa.
Mặc dù đã chuyển đến nhà họ Thẩm hai ngày nhưng mỗi lần bước xuống xe, nhìn thấy cánh cửa lớn vàng sáng chói của nhà họ Thẩm, cô vẫn luôn có một loại cảm giác không chân thật.
Bạn đang đọc truyện trên !
Dường như trước mắt chỉ là một giấc mộng.
Sao cô lại thật sự chuyển đến nhà họ Thẩm được chứ.
Quản gia đẩy cửa lớn.
Cô đi vào phòng khách, liếc một cái liền nhìn thấy Tô Ngạn Khải đang ngồi trên thảm điều khiển đồ chơi.
Bạn đang đọc truyện trên !
Ông Thẩm bà Thẩm mỉm cười hiền từ ngồi xung quanh cậu.
Trong tay bà Thẩm còn ôm một đĩa trái cây.
Còn trong tay ông Thẩm thì cầm ly nước.
Hoàn toàn đối xử với Tô Ngạn Khải như vua.
Tô Ngạn Khải nghe thấy tiếng mở cửa liền vô thức nhìn về phía cửa, sau đó lập tức nhìn thấy Tô Mạnh đã mấy ngày không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên !
Cậu kích động đến nỗi vứt đồ điều khiển từ xa trong tay xuống rồi chạy như bay qua ôm lấy Tô Manh, hiếm khi không thấy được bộ dạng như người lớn lúc bình thường hết lên: “Mẹ ơi
Bạn đang đọc truyện trên !
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
.