Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Tô Manh dắt Tô Ngạn Khải chơi đến khi đầu đẫm mồ hôi mới đẩy Thẩm Dục An xuống lầu.
Lúc đầu mới liếc qua Thẩm Dục An không quá chú ý nhưng tới lúc đi đến trước cửa thang máy, đột nhiên cô khom người nghiêm túc nhìn anh, nhìn đến nỗi dọa anh một trận. “Trên mặt anh có vết bẩn gì à?” Thẩm Dục An không khỏi hỏi Tô Manh.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Tô Mạnh chơi cùng với Tiểu Khải hơn một tiếng nên mặt mày cũng đỏ hồng: “Không có, tôi chỉ mới phát hiện ra anh cười rồi. Anh cười lên rất dịu dàng đó.”
Thẩm Dục An nói: “Bình thường tôi cũng cười mà."
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Tô Manh quan sát rất tỉ mỉ: “Nhưng bình thường lúc anh cười, mắt không cười. Vừa rồi mắt anh cũng cười rồi. Sau này anh cười nhiều lên một chút. Anh cười lên rất đẹp trai. Nếu để đám fan anh nhìn thấy không chừng lại có thêm không ít người hâm mộ đó."
Thẩm Dục An liếc nhìn nhẫn đôi trên ngón áp út của hai người: “Vậy thì không được. Bây giờ anh đã là người có gia đình. Fan có nhiều hơn nữa cũng không có liên quan gì đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Lúc vào trong phòng, Hồ Dương không biết đã đi đầu nhưng lần này đã gửi tin nhắn cho Tô Manh, nói cháu trong nhà phải chăm sóc nên rời đi rồi.
Thẩm Dục An dẫn Tô Ngạn Khải đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Chơi đùa một hồi, tâm trạng của Tô Ngạn Khải tốt lên rất nhiều, cũng không xa lánh chống cự Thẩm Dục An như trước nữa.
Cậu để mặc Thẩm Dục An rửa tay cho mình, đồng thời dặn đi dặn lại anh như người lớn: “Thẩm Dục An, chú đã muốn cưới mẹ cháu thì nhất định phải đối tốt với mẹ. Nếu không con sẽ đuổi chú đi. Tự con sẽ cưới mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Thẩm Dục An nghe thấy câu này nhịn cười đến nỗi đau bụng, chỉ có thể cố gật đầu: “Được, bố nhớ rồi. Nhất định sẽ đối tốt với mẹ con.
Tô Ngạn Khải thở dài như ông già: “Nể tình chú thành tâm nhận sai như vậy, con chỉ giận chủ một ngày thôi. Ngày mai sẽ lại gọi chú là bố.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Lúc này, Thẩm Dục An cũng giúp cậu rửa tay sạch sẽ xong rồi.
Không đợi anh giúp lau tay, cậu đã nghịch ngợm vẫy nước còn đọng lại trên tay vào mặt Thẩm Dục An.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Vẫy xong, cậu nhìn bộ dạng lúng túng của chú ta lại cười ha ha lên.
Cười xong còn không quên uy hiếp Thẩm Dục An: "Chú không được nói chuyện vừa rồi cho mẹ. Nếu không con sẽ giận chú thêm hai mươi bốn giờ nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Đợi Tô Ngạn Khải tung tăng chạy rồi, anh mới lau nước vương vãi trên mặt rồi cũng ôm bụng cười lớn.
Tiếng cười trầm thấp vang vọng trong nhà vệ sinh nhỏ khiến Tô Manh đang ở ngoài phòng cười theo. Cô ló đầu vào: "Xảy ra chuyện gì vui lắm sao, cười vui vẻ như vậy?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Thẩm Dục An hiếm khi cười sảng khoái như vậy, khóe miệng nhếch lên: “Anh phát hiện Ngạn Khải dễ thương quá.”
Tô Manh thích nhất là nghe người khác khen con mình, nghe thấy có người khen con còn kích động hơn cả việc người khác khen mình.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Cô có chút kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, là con tôi mà.”
Nói xong câu này, cô lại nhớ tới người đàn ông trước mặt là bố của Tô Ngạn Khải. Trước mặt bố nó mà khen con mình như vậy hình như hơi kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Thẩm Dục An nhìn Tô Mạnh cả người tràn đầy sức sống, khuôn mặt phơn phớt hồng phía trước lại nhớ đến Tô Ngạn Khải nghịch ngợm vừa nãy, cũng đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, không hổ là con em."
Nếu là anh thì không chừng sẽ càng thành thật hoặc là sẽ nín nhịn đến tức tối.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Tô Manh nói: “Nó cũng là con anh mà, di truyền trí thông minh của anh."
Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên cười lên.
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!
Tô Mạnh cười đến nỗi hai mắt híp lại: “Giống thương nhân nói chuyện quá.” "Thương nhân nói chuyện là cái gì?” Thẩm Dục An thật sự không hiểu từ này.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Truyen-88.net!