Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Tô Ngạn Khải dời mắt khỏi màn hình, nhìn về phía Tiểu Lý, ánh mắt cậu tràn đầy mong đợi.
Nhất thời Tiểu Lý cảm thấy trách nhiệm của mình lớn lao vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Từ kết quả điện thoại trong tay Tiểu Khải, anh liên lạc với một vài đồng nghiệp ở phòng PR của công ty, tìm tới đội quân đánh thuê, mua được năm ngàn tài khoản ảo.
Tô Ngạn Khải thấy mấy bình luận mắng mẹ mình dần dần bị những cái khác thay thế.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Sức chiến đấu của mấy tài khoản mới mua cũng không kém, hàng trăm bình luận gay gắt đáp trả khiến đám cư dân mạng đó tắt đài hết dám phản pháo.
Tô Ngạn Khải thấy bọn người đó lặn sủi tăm thì lập tức cười lên. “Chơi vui quá, chơi vui quá.”
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Đột nhiên cậu cảm thấy mấy cái tài khoản thuê mướn này rất thú vị. Sau này có thể xem xét thêm mã code vào, tạo mã tự động đăng bình luận. Vậy thì sau này cho dù ai mắng mẹ cậu đều có thể điều khiển hàng trăm ngàn IP đi mắng lại.
Tiểu Lý không biết rằng hành động hôm nay của anh ta đã mở ra chân trời mới như thế nào với cậu chủ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Lúc đó anh chỉ muốn bảo vệ tiền thưởng cuối năm của mình, bỏ ra mấy ngàn tệ mua tài khoản để cậu chủ vui vẻ chút là được.
Tô Ngạn Khải được mấy tài khoản dỗ cho vui vẻ nhưng nghĩ đến mấy loại tin đồn không hay trên weibo hôm nay thì bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Lẽ nào cậu thật sự là con riêng của bố sao, nên ông nội mới đón cậu về nhà?
Nhưng nếu như đón cậu về nhà thì cậu phải rời xa mẹ. Cậu không muốn xa mẹ nên không đón về nhà càng tốt. Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Như bây giờ thỉnh thoảng có thể đi chơi với bố nhưng mỗi ngày đều ở bên cạnh mẹ, cậu cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Nghĩ tới chuyện nếu như ở với ông thì phải ở cùng với mấy đồ chơi điều khiển từ xa mà ông bà đưa tới hôm nay, cậu lại có chút không vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Cậu thật sự không có hứng thú với mấy món đồ điều khiển từ xa.
Ai ui, dù sao mẹ đi đâu thì cậu đi đó.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Nghĩ thông suốt điểm này rồi, cậu liền có chút nhớ mẹ. Cậu đứng dậy, phủi phủi mông rồi vẫy tay với Tiểu Lý cao hơn mình một khoảng lớn: "Chúng ta xuống lầu đi.”
Động tác của cậu quá tự nhiên, căn bản không nhìn ra là một đứa nhỏ mà ngược lại giống như sếp của Tiểu Lý vậy.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Tiểu Lý cười ngất với động tác này của Tô Ngạn Khải. Anh ta cảm thấy con trai của chủ tịch dễ thương đó chứ.
Lúc họ xuống lầu, hai người Tô Mạnh và Thẩm Dục An đã ký xong hợp đồng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Lúc này, Thẩm Dục An cũng không gấp quay về công ty nên dặn Tiểu Lý: “Anh đi mời một số bên truyền thông có quan hệ tốt với công ty đến bệnh viện, tôi muốn mở một cuộc họp báo.
Tiểu Lý thở hắt ra, có chút không dám tin vào tại mình: “Chủ tịch, lúc này mở họp báo, hình như không đúng lúc cho lắm."
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Ánh mắt Thẩm Dục An sầm xuống: “Mau đi!”
Chỉ hai từ đơn giản mà lập tức khiến Tiểu Lý im re.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Anh ta vừa đi ra cửa liền bị gọi lại. Thẩm Dục An nhìn Tô Manh mặc mộc, bận đồ bệnh nhân và bộ quần áo đơn giản trên người mình: “Nhân tiện tìm một đội ngũ trang điểm tới đây, mang cho tôi một bộ com lê với mấy bộ đồ cho cô Tô luôn." Truyện88 .net website cập nhật truyện nhanh nhất
Tiểu Lý cảm thấy yêu cầu này của chủ tịch nhà mình hơi kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Sau khi Tiểu Lý đi rồi, Thẩm Dục An mới gọi điện cho bố mẹ: “Bố mẹ, lát nữa hai người tới bệnh viện một chuyến. Con có một việc quan trọng muốn nói.”
Anh gọi điện xong rồi, nhưng Tô Mạnh bên kia thì còn đang gọi điện cho mẹ Hồ Dương, sắc mặt buồn rầu cơ hồ muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Theo như kế hoạch mà hai người đã bàn bạc, Tô Manh thương lượng xong với Thẩm Dục An sẽ gọi điện cho mẹ.
Điện thoại vừa mới được kết nối lại nghe Hồ Dương mắng tới tấp: “Cô còn mặt mũi mà gọi cho tôi à! Mặt mũi tôi đều bị cô vứt sạch rồi! Tôi không có đứa con gái như cô!”
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Tô Manh bị mắng tới nổi không ngóc nổi đầu, chỉ có thể liên tục xin lỗi: “Mẹ à, con xin lỗi, là con liên lụy tới mẹ. Nhưng hôm nay con thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ. Mẹ tới bệnh viện một chuyến được không?"
Hồ Dương chẳng cần đắn đo gì, từ chối ngay: “Không đi. Tôi vứt không được cái bản mặt già này. Trong bệnh viện chắc chắn có phóng viên. Nếu tôi vì chuyện của cô mà lên báo thì cái bản mặt già này chắc mất sạch. Không đi. Không đi."
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Nói xong liền tắt điện thoại.
Tô Manh hết cách, chỉ có thể tiếp tục gọi, gọi vài lần Hồ Dương mới bắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Thái độ của Hồ Dương càng lúc càng không khách sáo: “Nói rồi. Không đi là không đi. Cô có nói nữa thì tôi cũng không đi đâu. Tôi không vứt được thể diện.”
Nước mắt Tô Manh sắp rơi, van xin bà: “Mẹ ơi, con thật sự cầu xin mẹ. Mẹ đến một chuyến có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên .n et!
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net