Ông Bố Toàn Năng - Nhậm Kiến Tường


“Ơ? Mình chưa chết à?”
“Không đúng, nơi này là… trái đất sao? Mình trở lại thật rồi ư?”
Trên đống đổ nát giữa màn đêm, một thanh niên mặc quần áo đen nhìn về cảnh sắc thành phố phía xa lộ ra vẻ khiếp sợ.

Kí ức cũng từ từ ùa về.

Advertisement
Nhậm Kiến Tường vốn dĩ chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, sau mấy lần khởi nghiệp thất bại đã trở thành nhân viên bảo vệ của tập đoàn Vạn Nguyên.

Tổng giám đốc công ty là Diệp Yến bị người khác bày mưu tính kế nên đã phát sinh quan hệ với Nhậm Kiến Tường.

Vì muốn nhanh chóng dẹp yên dư luận, nhà họ Diệp hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường, đã ép anh ở rể.

Nhậm Kiến Tường chịu đựng đủ sự lăng nhục khinh rẻ ở nhà họ Diệp, hoặc có lẽ ông trời cũng thấy chướng mắt, Nhậm Kiến Tường bất ngờ giẫm phải cầu nối không gian, đi tới một chốn thần tiên thật thật ảo ảo.

Ở nơi đó không có luật pháp, chỉ có vũ lực, chỉ cần sức mạnh là có thể muốn gì được nấy, những kẻ yếu đuối chỉ có thể bị giết chết!

Nhậm Kiến Tường dựa vào nghị lực ngoan cường mà kiên trì cứng rắn sống sót, cuối cùng bình an trở về.

“Ha ha, cô gái xinh đẹp, cô không thoát được đâu!”
“Hay là ngoan ngoãn ở lại vui đùa với bọn anh, chắc chắn trước khi chết bọn anh sẽ giúp em trải nghiệm cảm giác được làm đàn bà!”
Cách đó không xa có mấy bóng người đột nhiên chạy như bay đến, phía trước là một cô gái bị thương nặng đang sốt sắng chạy trốn, bả vai chảy đầy máu tươi, sau lưng cô ấy còn có mấy người đàn ông dữ tợn đang đuổi theo.

“Nhà họ Vũ sẽ không bỏ qua cho các người!”
Khuôn mặt Vũ Hàn Thảo đầy vẻ giận dữ, nhưng cơ thể lại có cảm giác sức lực càng lúc càng kiệt sức.

“Cô chết ở đây thì nhà họ Vũ đâu biết là do ai ra tay chứ?”
Người đang đuổi sát phía sau cười nhạt, hoàn toàn không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Vũ Hàn Thảo.

“Hóa ra bây giờ ở trái đất cũng có võ giả”.

Nhậm Kiến Tường vừa nhìn đã nhận ra sự không tầm thường của bọn họ.

Chỉ là Nhậm Kiến Tường không muốn xen vào chuyện của người khác, vừa được sống lại, cũng có nghĩa là có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.

“Cứu tôi với!”
Tuy nhiên ngay lúc này Vũ Hàn Thảo lại nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo không biết Nhậm Kiến Tường là ai nhưng cũng chỉ có thể xem anh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Cứu tôi với, nhà họ Vũ nhất định sẽ trả ơn cho anh”.

Cuối cùng khi Vũ Hàn Thảo chạy đến cách Nhậm Kiến Tường không xa thì mất đi ý thức, cứ thế ngã xuống đất.

“Anh là ai?”
Mấy tên áo đen cầm con dao sắc lạnh, lúc này cứ nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, trong con ngươi lóe lên sát khí.

“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi phải đi rồi”.

Nhậm Kiến Tường nhìn Vũ Hàn Thảo, mặc dù vẻ đẹp của Vũ Hàn Thảo khiến người ta phải xiêu lòng, nhưng đối với Nhậm Kiến Tường mà nói, cô ấy không có chút sức hấp dẫn nào.


“Đã nhìn thấy bọn này ra tay mà còn muốn đi à? Lão Tam, giải quyết hắn đi!”
Trong mấy tên áo đen có người đàn ông lên tiếng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm.

“Cứ giao cho tôi!”
Lão Tam trả lời, tay cầm dao đâm thẳng về phía cổ họng của Nhậm Kiến Tường.

“Thiểm Điện Đao của Lão Tam lại tiến bộ rồi, tốc độ tăng lên không ít!”
Mấy người khác đều vô cùng ung dung, hoàn toàn không coi Nhậm Kiến Tường ra gì.

“Cần gì phải thế, tôi vốn dĩ đâu có định bóp chết mấy người”.

Rắc rắc!
Không ai nhìn thấy động tác của Nhậm Kiến Tường.

Nhưng cơ thể của Lão Tam lại nhũn ra ngay giữa không trung!
Bàn tay Nhậm Kiến Tường bóp vỡ xương cổ tay Lão Tam, ném thẳng xuống đất như thể ném một con gà chết.

“Lão Tam!”
“Sao lại có thể như vậy?”

“Một đòn đã mất mạng, chạy mau!”
Sắc mặt mấy người còn lại đều thay đổi, người có thể giết chết Lão Tam trong nháy mắt tuyệt đối không phải là thể loại mà bọn họ có thể đấu lại.

“Đã thấy tôi ra tay mà mấy người còn muốn chạy à? Nộp mạng đi!”
Thấy mấy người xoay mình bỏ chạy, Nhậm Kiến Tường cũng không thèm để ý mà vẫy nhẹ tay vào hư không, mấy đạo kình phong phóng thẳng ra ngoài.

Mặc dù tu vi được tôi luyện qua muôn ngàn thử thách đã không còn nữa, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Nhậm Kiến Tường giết vài con kiến hôi.

Phụt! Phụt! Phụt!
Mấy tên áo đen vừa chạy được mười mấy mét thì lồng ngực đã vỡ tan tành!
“Làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tôi cứu cô không cần cô phải cảm ơn, cứ quên hết mọi chuyện tối hôm nay đi”.

Nhậm Kiến Tường thấy dáng vẻ của Vũ Hàn Thảo thế này chợt liên tưởng đến Diệp Yến năm đó bị người khác hãm hại, trong lòng âm thầm thở dài, Nhậm Kiến Tường vẫn lựa chọn giúp đỡ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận