Ông Bố Thiếu Soái


Nhìn hai thi thể, trong lòng Hạng Tư Thành không chút dao động.

Lúc này những thanh quy giới luật không cho phép giết người, đã bị anh ném lên chín tầng mây, anh càng ngày càng thích tín điều nợ máu phải trả bằng máu.

Hạng Tư Thành cũng thầm kinh ngạc, hiệu quả của thuốc độc mà Mạnh Tử Ngâm phối ra rất mạnh, đúng là hiệu quả nhanh chóng.

Sau khi xử lý xong hai người này, Hạng Tư Thành chuyển hai thi thể đến trong góc căn phòng, lại bò ra cửa nghe ngóng, phát hiện hành lang tầng hai đã không có tiếng động, nên anh mở cửa đi ra.

Tiếp theo là căn phòng ở tầng hai, ngoại trừ căn phòng mà Hạng Tư Thành đi ra, còn có bảy phòng, để đảm bảo không bỏ sót, Hạng Tư Thành đều dừng lại ở cửa của mỗi căn phòng, anh phát hiện bảy căn phòng thì có bốn căn phòng có người bên trong!
Nhanh chóng khóa chặt mục tiêu từ xa, đây là căn phòng đầu tiên bên tay trái cầu thang tầng hai, cửa căn phòng này không có khóa, chỉ khép hờ, trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển, còn có tiếng động lục đục của chiếc giường chịu sức nặng lớn.

Hạng Tư Thành cau mày, hiển nhiên trong căn phòng này đang diễn ra một trận đại chiến.


Vì cửa không khóa, họ cũng trở thành mục tiêu tiếp theo của Hạng Tư Thành.

Hạng Tư Thành lại nghe tiếng động ở các phòng khác, sau khi xác nhận an toàn, anh nhanh chóng đi vào, và lật tay đóng cửa!
“Anh là ai?”, đúng lúc Hạng Tư Thành đi vào phòng, hai người trong phòng đã chú ý đến có người đi vào, quay đầu nhìn ra cửa.

Một người nước ngoài đang bò ở đó hưởng thụ lớn tiếng hỏi!
Anh ta nhìn thấy người đi vào không quen, nên lớn tiếng hỏi.

Từ đầu đến cuối hành động của họ đều bí mật, không có bao nhiêu người biết, nhưng bây giờ người này đến, người nước ngoài này lại không thể nhận ra là kẻ địch của họ.

Thân thủ của người nước ngoài cũng nhanh nhẹn, cũng không mặc quần áo, trực tiếp nhảy lên từ trên giường, xông đến.

Nhưng thân thủ của hắn, chỉ như đứa trẻ trước mặt Hạng Tư Thành, thậm chí Hạng Tư Thành ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, giơ mũi tên đâm vào cổ họng của hắn.

Người nước ngoài này cũng có chút bản lĩnh, nghiêng đầu tránh mũi tên của Hạng Tư Thành đâm đến, sau đó một tay nắm thành nắm đấm, đấm ra một đòn đúng tiêu chuẩn võ sĩ quyền anh.

“Ôi ha? Có bản lĩnh!”, Hạng Tư Thành cười nói.

Anh không ngờ người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ thô kệch mà động tác cũng linh hoạt như vậy, anh cũng không thèm nhìn đến cú đấm đối phương đánh đến.

Mũi tên trong tay bắn ra, giống như con rắn nhỏ linh hoạt, quấn lấy nắm đấm của người đàn ông nước ngoài, để lại vết máu trên nắm đấm.


“A!”, người nước ngoài thấy mình bị thương, liền nổi giận.

Hắn lại giờ nắm đấm xông đến lần nữa, còn người phụ nữ phía sau hắn vội vàng ngồi dậy lấy quần áo bừa bãi trên giường che đi chỗ nhạy cảm của mình.

Hạng Tư Thành cười, thu lại mũi tên, lùi lại một bước.

“Fuck!”, người nước ngoài tức giận nói, thấy mình đấm vào không khí, còn muốn đấm lần nữa.

Nhưng đúng lúc này, cơ thể người nước ngoài đột nhiên dừng lại, nắm đấm giơ lên cũng dần dần buông xuống.

Đôi môi của hắn bỗng trở nên tím đen, khóe miệng chảy ra máu màu đen, ánh mắt không cam tâm ngã xuống đất.

“A!”, nhìn thấy người nước ngoài ngã xuống đất, người phụ nữ ngồi trên giường sợ hãi hét lên, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, cô ta vẫn rất biết điều, không hét to.


“Cô là người của họ?”, Hạng Tư Thành thấy người phụ nữ này có khuôn mặt của người Phương Đông, liền lên tiếng hỏi.

“Tôi không phải, tôi không phải, tôi là do họ tìm đến!”, người phụ nữ vội vàng nói, khóe mắt đọng nước.

“Xin anh tha cho tôi, tôi sẽ không nói gì hết, hôm nay tôi không nhìn thấy gì hết!”, người phụ nữ phản ứng rất nhanh, Hạng Tư Thành không nói gì, trực tiếp nói.

“Xin lỗi, cô đến thật không đúng lúc!”, Hạng Tư Thành lạnh lùng nói.

Người phụ nữ nghe thấy câu này, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng bản năng sinh tồn khiến cô ta muốn vùng vẫy cuối cùng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận