Ông Bố Thiếu Soái


Trong mắt Thanh Long lóe lên sự khinh thường: “Sếp của chúng mày đâu? Sao không tự tới đây? Cử hai thằng phế vật nhãi nhép tới, lẽ nào là coi thường Hội Thanh Long bọn tao?”  
      “Ha ha, đại ca, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Mân Côi là một người đẹp sắc nước hương trời, từ trước tới nay luôn rất thần bí, không biết bao nhiêu đại gia ngày nhớ đêm mong.

Nếu cô ta dám tới chỗ chúng ta, trong vòng ba ngày, đố cô ta ra khỏi quán bar chúng ta được nửa bước!”  
      “Ha ha…”  
      Tiếng cười trắng trợn vang lên, trong mắt Lưu Đại Hổ hiện lên nét kìm nén.

Anh ta hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười, nói: “Anh Thanh Long, tổng giám đốc của chúng tôi có chuyện làm ăn không dứt ra được, vậy nên mới cử tôi tới, có chút lòng thành thăm hỏi các anh em!”  
      Vừa nói, Lưu Đại Hổ vừa lấy tấm chi phiếu trong túi ngực ra rồi đưa lên trước.


Thanh Long nhận lấy tấm chi phiếu, liếc nhìn con số trên đó rồi nhếch môi cười cợt: “Năm trăm ngàn? Tập đoàn Mân Côi lắm tiền nhiều của thật đấy…”  
      “Một chút lòng thành mà thôi, không đáng là gì… không đáng là gì…”  
      “Ha ha…”  
      Thanh Long vừa cười vừa đứng lên.

Bất chợt, hắn bỗng cầm lấy một chai rượu trên bàn, đánh thẳng vào đầu Lưu Đại Hổ.

Choang một tiếng, chai rượu vỡ ra thành bốn mảnh.

Nụ cười trên mặt Lưu Đại Hổ còn chưa biến mất thì đã cảm thấy trên đầu có thứ gì đó nóng ấm.

Anh ta giơ tay lên sờ, máu tươi dính vào tay.

Thanh Long cười, nhưng trong mắt lại loáng thoáng sự tàn nhẫn: “Năm trăm ngàn? Mẹ kiếp, chúng mày đang đuổi ăn mày à?! Nói cho mày biết, đàn em của tao dùng thuốc của tập đoàn Mân Côi chúng mày mới chết, không nôn ra năm triệu, tao sẽ khiến tập đoàn Mân Côi chúng mày nợ máu trả bằng máu!”  
      “Năm triệu?”  
      Bất chấp vết thương trên đầu, Lưu Đại Hổ đứng bật lên, đôi mắt trợn trừng: “Anh Thanh Long, có phải các anh hơi quá đáng rồi không?”  
      “Ái chà, thằng nhãi, tao thấy mày không sợ chết thật rồi!”  
      “Anh em đâu, chém một cánh tay thằng này, gửi tới tập đoàn Mân Côi, tao cũng muốn xem thử con ranh thần bí ấy có tới đây cứu chúng mày không!”  
      “Chúng mày hiếp người quá đáng lắm rồi! Tao liều mạng với chúng mày!”  

      Trên mặt Lưu Đại Hổ cũng hiện lên sự tức giận, anh ta cầm hai chai rượu lên.

Đám đàn em khác nghe thấy đại ca mình nói vậy, bèn kéo nhau xông tới.

Tuy rằng Lưu Đại Hổ rất vạm vỡ, nhưng một con hổ sao có thể đánh lại được bầy sói, chỉ một lát là anh ta đã bị đè lên bàn.

Thanh Long nở nụ cười đầy khinh miệt, hắn rút con dao bên hông ra, quơ quơ trước mặt Lưu Đại Hổ: “Dám gây chuyên ở Hội Thanh Long, thằng nhãi, tập đoàn Mân Côi cho mày bao nhiêu lợi lộc mà mày liều mạng thế hả?”  
      Lưu Đại Hổ thở hổn hển: “Chúng mày làm thế là bắt chẹt, tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với loại côn đồ chúng mày!”  
      Thanh Long gật đầu, hắn chậm rãi giơ con dao lên, miệng thì cười, nhưng ánh măt lại lạnh lẽo: “Kinh nhề, đúng là có cốt khí! Mày chân thành như thế thì tao cũng chờ mong lắm, không biết cô tổng giám đốc xinh đẹp trong truyền thuyết ấy nhìn thấy cánh tay mày xuất hiện trước mặt thì sẽ có biểu cảm như thế nào!”  
      Xoẹt!  
      Tia sáng lóe lên, Lưu Đại Hổ nhắm chặt mắt lại.

Nhưng anh ta không cảm nhận được cơn đau trên cánh tay, bèn mở hé mắt ra.


Lưỡi dao khựng lại ở vị trí cách cánh tay anh ta khoảng ba cen ti mét, ở phần cán dao, một bàn tay sắt đang giữ chặt lấy cổ tay của Thanh Long.

      Hạng Tư Thành lười biếng nói: “Làm thế hơi quá trớn rồi đấy nhỉ?”  
      “Ô, lại là một thằng ranh không sợ chết!”  
      Vừa nói, cánh tay còn lại của Thanh Long vừa quơ chai rượu trên bàn lên, đập mạnh vào đầu Hạng Tư Thành.

Hạng Tư Thành chẳng buồn ngước mắt lên, thời khắc mà chai rượu sắp đập vào đầu, Thanh Long bỗng cảm thấy bàn tay nhẹ bẫng đi, chai rượu đâu mất rồi?  
      Còn chưa



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui