Ông Bố Thiếu Soái


“Người đâu, đuổi chi của Thẩm Tuyết Liên ra khỏi thành phố Hạng Vương, đời này không được bước vào thành phố dù chỉ một bước!”  
      Sắc mặt của đám Hạng Vấn Hải thay đổi hẳn.

Bây giờ nhà họ Thẩm đang coi bọn họ như kẻ thù sống còn, một khi rời khỏi thành phố Hạng Vương, không có sự che chở của nhà họ Hạng, bọn họ chỉ còn đường chết.

      Bất kể bọn họ cầu xin thế nào, Hạng Đỉnh cũng không dao động, lạnh lùng nhìn bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà.

Sau đó, ông ta chuyển mắt nhìn về phía Hạng Tư Thành đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự vui mừng.


      Giờ khắc này, cơn mưa đã tạnh, Hạng Đỉnh rảo bước tới vị trí cách Hạng Tư Thành khoảng ba bước, vừa gật đầu vừa tươi cười nói: “Được! Được lắm!”  
      “Không hổ là cháu trai của Hạng Đỉnh này!”  
      “Dựa vào sức mình để làm nên công trạng vĩ đại như thế, kết giao với những thế lực mà đến cả ông cũng phải cảm thấy giật mình.

Trong danh môn vọng tộc, trước sau gì cũng sẽ xuất hiện kiêu hùng, Tư Thành, cháu sẽ là người dẫn dắt nhà họ Hạng bước lên đỉnh vinh quang!”  
      Trong mắt người nhà họ Hạng đều lóe lên tia sáng, không ai bảo ai, tất cả cùng nhìn về phía Hạng Tư Thành, thân thể hơi cúi xuống.

      Bọn họ không phải kẻ ngốc, từ câu nói ấy của Hạng Đỉnh, bọn họ có thể nhìn ra được rằng Hạng Tư Thành sẽ trở thành người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hạng.

      Ai ngờ, trên mặt Hạng Tư Thành chẳng có một biểu cảm gì cả, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Cũng có nghĩa là ông biết tất cả mọi chuyện, từ cái chết của bà nội, cho đến chuyện bố mẹ cháu bị ép phải mất tích, thậm chí là cuộc sống thê thảm của anh cả ở nhà họ Hạng?”  
      Hạng Đỉnh hơi sửng sốt, ông ta khẽ gật đầu trước lời chất vấn của Hạng Tư Thành: “Đúng thế, năm đó bà nội cháu mắc bệnh trọng, không bao lâu sau thì qua đời.

Sau đó, Thẩm Tuyết Liên nhận lệnh của nhà họ Thẩm và tiếp cận ông, ông bèn tương kế tựu kế, cưới bà ta làm vợ hai”.

      “Còn chuyện vợ chồng Vấn Thiên bị ép phải rời khỏi nhà họ Hạng rồi mất tích, cùng chuyện Thiếu Quân bị chèn ép, ông cũng biết hết, chỉ có điều…”  

      “Chỉ có điều ông máu lạnh đến mức có thể thờ ơ trước việc con cháu ruột thịt của mình bị hà hiếp như thế?”  
      “Xấc xược!”  
      Hạng Đỉnh bỗng quát lên: “Người làm đại sự thì sao có thể yếu lòng được?”  
      “Vì cơ nghiệp muôn đời của nhà họ Hạng, đừng nói là con trai cháu trai, cho dù phải hi sinh tính mạng thì ông già này cũng không tiếc!”  
      Nhìn khuôn mặt nóng cháy của ông ta, Hạng Tư Thành thất vọng lắc đầu: “Xem ra nhà họ Hạng suy tàn như thế này cũng là có nguyên nhân!”  
      “Cậu nói cái gì?!”  
      Hạng Đỉnh trợn mắt nhìn anh: “Hạng Tư Thành, đây là thái độ của cậu khi nói chuyện với người bề trên sao?”  
      Hạng Tư Thành giễu cợt: “Sở dĩ người bề trên được xưng là người bên trên, đó là bởi vì người ấy đáng được tôn kính!"  
      "Mà ông thì có gì để tôi tôn kính đây?”  
      “Xấc láo, tôi là ông nội cậu!”  
      Hạng Tư Thành chậm rãi lắc đầu: “Ông không xứng!”  

      Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng lại khiến những người có mặt ở đây phải run lên.

      Giờ phút này, Hạng Tư Thành đang đối mặt với người đã làm gia chủ của nhà họ Hạng suốt mấy chục năm đó!  
      “Ha ha…”  
      Hạng Đỉnh bỗng cười thật to, mái tóc bạc phơ bay lên, trong mắt toát lên sự lạnh lùng vô tận: “Xem ra cậu xa nhà lâu nên quên mất tôn ti trật tự cơ bản nhất rồi!”  
      “Nhưng không sao, không hiểu thì có thể học lại từ đầu, ông nội có rất nhiều thời gian để dạy cậu biết cái gì gọi là nghe lời!”  
      Dứt lời, một
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui