Cô bé được người ta khen vô cùng vui sướng, cười tít cả mắt.
Lâm Phong đang de xe ra ngoài, nghe vậy nói: "Thật sao? Giáo viên ấy khen con cái gì?"
Thiến Thiến cởi chiếc cặp nhỏ đeo trên lưng xuống, cánh tay nhỏ một tay giữ cặp, một tay lấy bức tranh.
Lâm Phong nghiêng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc.
Đây rõ ràng chính là con cá chép trắng của nhà mình, tuy con gái vẽ còn chưa hoàn toàn giống, thế nhưng thần thái này, bao gồm cả màu vẽ gì gì đó, thật sự trông khá bắt mắt!
"Ba ba! Thiến Thiến vẽ có đẹp hay không ạ?"
Thiến Thiến ưỡn cao lồng ngực nhỏ bé kiêu ngạo hỏi.
Lâm Phong tăng tốc lái qua đèn xanh, cười nói: "Đương nhiên rồi! Thiến Thiến vẽ là đẹp nhất!"
"Giáo viên kia cũng nói Thiến Thiến vẽ đẹp, dường như nói muốn cho Thiến Thiến đi tham gia trận đấu gì gì đó, Thiến Thiến không nghe rõ, nhưng cô giáo Lệ Lệ còn thưởng cho Thiến Thiến kẹo que nữa đó!"
Cô bé lí lắc lấy ra một cây kẹo que từ trong túi áo, cẩn thận từng li từng tí mở lớp bao ngoài, đầu lưỡi mịn màng liếm ở phía trên.
Lâm Phong nhìn thoáng qua, dặn dò: "Ăn xong nhớ súc miệng, nếu không răng sẽ bị sâu đó nha con!"
Thiến Thiến ngoan ngoãn gật đầu.
Ba, con gái hai người lại theo thường lệ đi mua đồ ăn, rồi mới về nhà.
Thiến Thiến vừa về tới nhà lập tức nhìn thấy cá chép sinh ra một đống trứng cá bảo bảo, lập tức mừng rỡ nhảy nhót liên tục!
"Sinh bảo bảo rồi sinh rồi! Thiến Thiến muốn xem!"
Con gái quấn quá chặt, Lâm Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể đem chậu sứ trở về lại phòng khách.
Trước đây Lâm Phong sợ để chậu sứ ở trên bàn trà, con gái bé bỏng Lâm Thiến không cẩn thận sẽ vô tình làm rớt nó.
"Đại Bạch Đại Bạch! Mình có thể vẽ cho bạn một bức tranh được không?"
"Đại Bạch Đại Bạch! Tiểu bảo bảo của bạn thật nhiều nha! Sao trông giống như hạt vừng nhỏ vậy?"
"Đại Bạch Đại Bạch! Bạn có đói không? Muốn ăn cái gì không?"
Sau khi Lâm Phong đi ra khỏi không gian, thấy Lâm Thiến Thiến cứ ngồi chồm hổm dưới đất, hai cánh tay nhỏ đàng hoàng đặt ở trên bàn trà, cái đầu nhỏ thì vươn về phía trước, hai con mắt to tròn vo nhìn chằm chằm cá chép Đại Bạch bơi qua bơi lại ở trong nước.
Lâm Phong dở khóc dở cười: "Thiến Thiến ngoan, không thể dùng tay bắt, các bé cá con quá nhỏ, đợi lát nữa ba ba làm xong cơm thì mình ăn cơm, biết không?"
Thiến Thiến đáp: "Thiến Thiến biết rồi!"
Lúc này Lâm Phong mới an tâm đi làm cơm.
Khoảng 1 giờ sau.
Lâm Phong bưng hai món ăn một món canh đi tới, dắt Thiến Thiến vẫn còn đang chăm chú ngắm cá đi rửa tay, sau đó đơm cho Thiến Thiến một chén cơm, gắp cho con gái rau xà lách dầu hàu, thịt kho tàu.
Không ngờ cô con gái bé bỏng lại ôm cái chén nhỏ, ngồi xổm bên cạnh chậu sứ trắng, vừa nhìn vừa ăn.
"Thiến Thiến, sao ăn cũng phải nhìn cá vậy con?"
Lâm Phong dở khóc dở cười hỏi.
"Bởi vì Thiến Thiến phải vẽ Đại Bạch nha!"
Cô bé trả lời vô cùng nghiêm túc.
Lâm Phong bị đánh bại.
Được rồi.
Có lẽ thế giới của họa sĩ nhí thực sự không thể hiểu được!!
Ăn cơm xong, Thiến Thiến xem phim Heo Peppa.
Rửa chén đũa xong, Lâm Phong cũng cùng Thiến Thiến xem Heo Peppa, hai cha con cùng nhau cười ngả cười nghiêng hạnh phúc.
Đêm trôi qua thật nhanh.
Ngày hôm sau, chính là ngày nghỉ của Thiến Thiến.
Lâm Phong sớm đã quyết định đưa Thiến Thiến đi mua quần áo.
Sáng sớm, Lâm Phong đã thức dậy, nấu cháo cho Thiến Thiến, luộc một quả trứng, lại rót một ly sữa, lúc này Lâm Phong mới kêu Thiến Thiến rời giường.
Cô nhóc hiếm khi nằm ỳ không muốn dậy, song vừa nghe Lâm Phong muốn dẫn mình đi mua quần áo cùng giầy, bèn vui vẻ nhảy dựng lên từ trên giường, thậm chí cũng không cần Lâm Phong kêu, tự mình ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...