Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu



Lâm Phong cười nói chào hỏi cô giáo Lệ Lệ, cô giáo Lệ Lệ vui vẻ tiếp nhận Thiến Thiến, Thiến Thiến bèn vươn cánh tay nhỏ nhắn non mềm, hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, mau đem quả anh đào của nhà chúng ta cho cô giáo Lệ Lệ nếm thử!"

Nói xong Thiến Thiến ngẩng đầu lên, hướng về phía cô giáo Lệ Lệ chớp chớp hắc đôi ngọc mắt to như lưu ly, vẻ mặt tự hào: "Cô giáo Lệ Lệ, anh đào do ba ba của con trồng vừa to vừa ngọt! Siêu ngon luôn đó!"

Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Thiến Thiến, cầm trong tay túi anh đào nặng trịch đưa cho cô giáo Lệ Lệ, sau đó chuẩn bị từ biệt.


"Thiến Thiến phải ngoan, phải nghe lời của cô giáo Lệ Lệ, biết không?"

" n! Thiến Thiến sẽ ngoan sẽ nghe lời! Ba ba cũng phải chú ý an toàn!"

Cô bé không ngừng nói.


Lâm Phong đang chuẩn bị đi, cô giáo Lệ Lệ bỗng nhiên kêu hắn lại.


"Lâm ba ba, về chuyện của Thiến Thiến, tôi muốn nói với anh một chút.

"

Lâm Phong sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cô giáo Lệ Lệ, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng: "Thiến Thiến làm sao vậy?"

Hắn rất sợ Thiến Thiến ở trong trường học bị bắt nạt, nhìn chằm chằm cô giáo Lệ Lệ, trầm giọng nói: "Có phải có người bắt nạt Thiến Thiến không?"


"Không phải không phải!"

Cô giáo Lệ Lệ nhanh lên xua tay: "Là về chuyện vẽ tranh của Thiến Thiến, cô rất có thiên phú về mảng hội hoạ, tôi muốn nói, hiện tại tuy Thiến Thiến còn nhỏ, thế nhưng cũng có thể báo danh tham gia lớp năng thiếu rồi, đứa trẻ có thiên phú tốt như vậy, đừng mai một! "

Bản thân cô giáo Lệ Lệ cũng rất băn khoăn.


Dựa theo đạo lý mà nói, cô là giáo viên, không nên xúi học sinh học lớp bổ túc.


Thế nhưng thật sự là Thiến Thiến vẽ quá đẹp!

Tuy cô không phải là chuyên gia về hội họa, thế nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể nhìn ra, tài năng hội hoạ của cô bé tuyệt đối không phải ở trình độ mà cô bé đáng lẽ phải có ở độ tuổi của mình!

Thiên phú như vậy nếu như không cố gắng bồi dưỡng, đó không phải là quá đáng tiếc sao!

Hơn nữa, cô cũng biết rõ, hoàn cảnh gia đình của Lâm Thiến Thiến không tốt, Lâm Phong chỉ là một người giao hàng, bản thân cô còn do dự rất lâu khi đưa ra đề nghị để Thiến Thiến đi học lớp bổ túc hội hoạ.


Cho tới hôm nay mới quyết định.


Cô giáo Lệ Lệ khẽ cắn môi, kiên định nói: "Nếu như anh ở phương diện kinh tế có khó khăn, tôi có thể trợ giúp cho anh, tôi không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy Thiến Thiến thực sự rất thích hợp vẽ tranh!"

Lâm Phong sững sờ.



Hắn hoàn toàn không ngờ cô giáo Lệ Lệ sẽ đề cập đến chuyện này!

Hắn đột nhiên cảm giác có chút xấu hổ.


Bản thân hắn là phụ huynh lại không phát hiện được thiên phú của Thiến Thiến, ngược lại để cho cô giáo nhắc nhở mình.


Khụ khụ.


Chuyện này thật sơ suất quá.


"Cảm ơn cô giáo Lệ Lệ nhắc nhở, tôi không nghĩ nhiều như vậy, khụ khụ! "

Lâm Phong xấu hổ cười cười, sau đó nhìn về phía cô giáo Lệ Lệ nói: "Như vậy đi, tôi cũng không tìm chính xác lớp năng khiếu cụ thể, cô giáo Lệ Lệ cũng biết chỗ ở của tôi và Thiến Thiến rồi đó, cô có thể giúp để ý giúp một chút không? Đến lúc đó đưa địa chỉ cho tôi là được, tôi đưa Thiến Thiến đi báo danh!"

Thấy Lâm Phong đồng ý, cô giáo Lệ Lệ bỗng thấy yên lòng.


"Tốt! Chuyện này cứ giao cho tôi! Thiến Thiến sau này nhất định sẽ cảm ơn anh!"

Nói xong, cô giáo Lệ Lệ mới dắt Thiến Thiến vào nhà trẻ.


Lâm Phong thì lái xe điện ba bánh, chạy thẳng đến Bạch Quả Viên.


Trong Thành phố Thượng Hải, Bạch Quả Viên có rất nhiều cửa hàng mặt tiền.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận