Về đến nhà, Tiểu Lý vừa rời khỏi, sắc mặt của Lý Như Ý trở nên nặng nề.
Ngô Đình Khải ù ù cạc cạc, cười hỏi: “Sao thế?”
Lý Như Ý khoanh tay, nghiêng mặt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, hôm nay anh sai chỗ nào?”
Sai ở đâu?
Ngô Đình Khải sững sờ, hỏi lại: “Sai chỗ nào?”
Anh thật lòng không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Lý Như Ý dựng mày, hay lắm, đến lúc này rồi mà còn không biết mình sai chỗ nào?
Cô bực bội đáp: “Trước đây em đã nói với anh rồi, đừng có ra ngoài kiếm chuyện.
”
“Lúc nãy ở quán bar, cái tên Độc Nhãn Long đó đáng sợ cỡ nào, vậy mà anh còn có tâm trạng đi trêu con.
”
“Nếu không phải thằng cha kia tự nhiên lên cơn, không hiểu tại sao lại chạy tới xin lỗi anh, có phải là anh muốn đánh nhau với người ta không?”
Lúc này Ngô Đình Khải mới vỡ lẽ, cái chuyện củ chuối này vậy mà lại làm cho cô không vui.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, hình như mình không có sai chỗ nào hết.
Không biết có phải là do tâm linh tương thông hay không, Khiết Nhan bỗng dõng dạc nói: “Cha không có sai!”
Cô nhóc đứng bên cạnh Ngô Đình Khải, vẻ mặt rất nghiêm túc, học theo Lý Như Ý khoanh tay trước ngực.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của chiếc áo bông nhỏ nói đỡ cho anh, trái tim của Ngô Đình Khải như muốn tan chảy.
Anh âu yếm vuốt tóc cô bé, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, anh không có sai.
”
Lý Như Ý hơi ngạc nhiên nhìn hai người bỗng nhiên về cùng một phe với nhau.
Vậy là cô bị cô lập rồi sao?
Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của Khiết Nhan, hai mắt trợn trắng, lẩm bầm: “Đồ phản bội!”
Ngô Đình Khải không cho Lý Như Ý có cơ hội hỏi tiếp, giải thích: “Con nó còn nhỏ, chúng ta phải dạy con bé những cái nhìn đúng đắn.
”
“Ít nhất thì, người xấu sẽ phải chịu sự trừng trị, làm sai thì sẽ phải xin lỗi.
”
Khiết Nhan nghiêm túc gật đầu, non nớt nói: “Người xấu phải bị cha đánh!”
Lý Như Ý: “! ”
Nhìn cả hai kẻ tung người hứng, Lý Như Ý biết trong thời gian ngắn sẽ không sửa được nên chuyển đề tài.
“Vậy chuyện của cô Kim Hi Hạ anh cũng không có sai đúng không?”
Ngô Đình Khải bất lực, vốn dĩ không hề có chuyện gì xảy ra hết.
Anh giải thích: “Thì cái đợt ngày nào anh cũng đưa đón Khiết Nhan, cô Kim Hi Hạ có hơi nhiệt tình mà thôi.
”
“Chỉ có vậy thôi, không còn gì nữa hết.
”
Lý Như Ý liếc anh đầy nghi ngờ, ôm Khiết Nhan vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Cục cưng, có phải cô Kim Hi Hạ với cha là bạn cực kỳ thân không?”
Khiết Nhan gật đầu, lớn tiếng đáp: “Phải ạ, mỗi lần nhìn thấy cha cô Kim Hi Hạ đều rất vui ạ.
”
Lý Như Ý ngẩng đầu thật mạnh, trừng mắt nhìn Ngô Đình Khải, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Làm sao mà con biết?”
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Lý Như Ý, Ngô Đình Khải cạn lời, anh đang định mở miệng nói vài câu thì bị ánh mắt Lý Như Ý phóng đến làm cho câm miệng.
Ngô Đình Khải thở dài, rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra hết, sao lại làm như thật sự có chuyện gì xảy ra thế này?
Con gái yêu quý, con nhất định phải có gì nói đó!
Cuộc sống hạnh phúc của cha đã cận kề ngay trước mặt rồi, con đừng có phá đám đó!
Khiết Nhan nằm thoải mái trong vòng tay của Lý Như Ý, cười sung sướng: “Bởi vì mỗi lần cha đến đón con, ánh mắt cô Kim Hi Hạ đều như đang cười hết á, còn cười rất vui vẻ nữa ạ.
”
Nghe đến đây, rốt cuộc Lý Như Ý cũng yên tâm rồi.
Trái tim của Ngô Đình Khải đang treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về vị trí vốn có.
“Ngô Đình Khải, anh có nhà không?”
Lúc này, tiếng của Huyết Đồ vang lên ngoài cửa.
Ngô Đình Khải đáp lại một tiếng rồi đi ra mở cửa.
Lý Như Ý nhìn dáng vẻ Ngô Đình Khải thong dong vững vàng mấy ngày qua, nhưng hôm nay lại hiện lên chút vội vàng.
Cô mím môi cười, thầm nghĩ: Có camera chạy bằng cơm như cục cưng ở bên cạnh, để coi anh có dám ra ngoài lăng nhăng không.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...