Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người cũng không còn tâm tình gì tiếp tục ở lại nữa nên đành vội vã chào tạm biệt ông cụ Lý.
Hơn nữa, đa số những người đều được mời đến xem chuyện vui của Ngô Đình Khải, tiện thể thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại.
Nhưng nào ngờ, kịch vui đâu không thấy mà lại bị Hoa Hồng Đen dọa cho một trận.
Nếu không phải đại đội Lang Nha hành động nhanh chóng thì bọn họ đã bị bắt làm con tin.
Khi đám người tản ra, một người đàn ông điển trai ngược dòng người đi vào.
Dáng người Huyết Đồ cường tráng, vóc người cao lớn, vô cùng nổi bật trong đám đông.
Khiết Nhan liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh ấy, cô bé la lớn: "Chú thỏ nhỏ, chú thỏ nhỏ! "
Cô bé vừa hô vừa vẫy tay.
Lý Như Ý cũng chú ý tới anh ấy, cô hỏi: "Tiểu Đồ, anh cũng ở đây sao!"
Huyết Đồ sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại là cô đang gọi mình, anh ấy lộ ra một nụ cười ngây thơ, nói: "Ây!"
Anh ấy vừa vẫy tay đáp lại Khiết Nhan, vừa chào hỏi Lý Như Ý: "Chào chị dâu!"
Thiết Viễn Thành đứng ở bên kia nghe thấy Khiết Nhan gọi Huyết Đồ là "Chú thỏ nhỏ", hai mắt anh ta muốn lồi ra luôn, ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rơi xuống đất.
Cái tên vạm vỡ này giống dáng vẻ của một con thỏ nhỏ chỗ nào vậy?
"Lạch cạch!"
Chuyện này, chuyện này, chuyện này, cái người cười giống như một tên ngốc thật sự là thống lĩnh Huyết sao?
Các đội viên đặc chiến phía sau Thiết Viễn Thành cũng ngây người, trang bị chiến thuật trên tay cũng rơi xuống đất.
Ôi đệt!
Không nghe nhầm đấy chứ?
Chú thỏ nhỏ?
Đây chính là thống lĩnh Huyết giết người không hề chần chừ trên chiến trường, máu lạnh tàn nhẫn đó!
Dưới trướng Long Soái có nhất hồ nhị hổ tam hùng, sáu người này đều là những nhân vật sát lực ngập trời.
Mà Huyết Đồ - Thống lĩnh Huyết chính là Huyết hùng bất tử - một trong tam hùng.
Một nhân vật hung danh lừng lẫy, sát lực ngập trời như vậy lại được gọi là "chú thỏ nhỏ".
Tam quan của các đội viên đặc chiến bị vỡ nát ngay tại chỗ.
Đột nhiên, trong đầu Thiết Viễn Thành lóe lên một ý nghĩ, vừa rồi thống lĩnh Huyết gọi cô gái xinh đẹp này là chị dâu, cô nhóc này gọi thống lĩnh Huyết là chú.
Anh ta nhìn về phía Ngô Đình Khải, phát hiện Ngô Đình Khải đang nhìn cô nhóc này, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Ôi trời!
Long soái lạnh lùng uy danh hiển hách, chiến thần máu lạnh lại có vẻ mặt yêu thương như thế.
Thiết Viễn Thành lập tức ngơ luôn!
Cô gái này dĩ nhiên chính là vợ của Long Soái.
Mà cô bé đáng yêu này chắc chắn là con gái của Long Soái, công chúa nhỏ của quân đoàn Cuồng Long.
Thiết Viễn Thành hô lớn một tiếng: "Xếp hàng!"
"Lạch cạch!"
"Lộp cộp!"
Tốc độ của các đội viên đặc chiến rất nhanh, nhanh chóng xếp hàng xong.
Lúc này, những nhân viên cục an ninh hỗ trợ xác minh thân phận ở cửa nghe thấy tiếng động cũng quay đầu lại nhìn.
Những tân khách còn chưa ra ngoài, các nhân viên trực hệ và bàng hệ của nhà họ Lý cũng đều quay đầu lại nhìn sang.
Mọi người tò mò nhìn những đội viên đặc chiến này, không biết họ đang làm gì.
Thiết Viễn Thành đứng thẳng người, cơ thể giống như một cây trường thương thẳng tắp vững vàng cắm rễ trên mặt đất.
Các đội viên đặc chiến đằng sau anh ta cũng như vậy, ai nấy cũng đều đứng nghiêm chỉnh.
Mà trước mặt bọn họ chính là Lý Như Ý đang bồng Khiết Nhan.
Huyết Đồ đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, anh ấy lập tức hiểu được bọn họ đang muốn làm gì cho nên lập tức lui về phía sau một bước, lộ ra chỗ Lý Như Ý đang đứng.
Thiết Viễn Thành khí tụ đan điền, lớn tiếng nói: "Nghiêm chào!"
"Soạt!!!"
Hai chữ nghiêm chào vừa dứt, Thiết Viễn Thành và các đội viên đặc chiến đằng sau anh ta hét lên một tiếng, đồng thời chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn của quân đoàn Cuồng Long.
"Chào chị dâu!"
Thiết Viễn Thành hét lớn một tiếng, giọng nói vững vàng, vô cùng vang vọng.
"Chào chị dâu!!!"
Một tiếng này, đặc biệt là hơn mười giọng nói của các đội viên đặc chiến chồng lên nhau nói ra thì vô cùng khí thế.
Khách khứa xung quanh ngây người, chuyện này là sao đây?
Quân đoàn Cuồng Long vinh quang biết bao nhưng sao lại nhiệt tình với một cô gái như vậy.
Giang Uyển Quân ngơ ngác nhìn con gái được các đội viên đặc chiến nghiêm chào cũng bị choáng luôn rồi!
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ, đầu bà ấy có chút không tiếp thu được.
Lý Thiên Ân nhìn Lý Như Ý là trung tâm của dám người đó, cô ta ghen tị đến mức phát cuồng.
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu lại là cô?
Cô đã làm cái gì?
Tại sao cô lại được tôn trọng như vậy?
Lý Như Ý là người trong cuộc, nhưng nhìn thấy nhiều đội viên đặc chiến ngầu như vậy thì cô cũng ngơ luôn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...