Ở thời đại này, những nước lớn thì đều có dã tâm lớn!
Chiến tranh thế giới đẳng cấp cao là không có khả năng xảy ra.
Đánh giá của lực lượng quân sự trung đẳng, cũng trở nên cực kỳ quan trọng.
Mà cấp bậc chiến đấu này, chiến lực đơn binh cũng không ngừng phát triển.
Mà trong sự phát triển của võ thuật, dưới kiểu bối cảnh này, cũng chào đón thêm một cao trào.
Thử nghĩ mà xem, một cao thủ võ thuật, được trang bị những thiết bị hiện đại hoá hoàn hảo, sau khi trải qua huấn luyện tàn khốc, thì ở trên chiến trường sẽ mạnh đến mức nào?
Sự mạnh yếu của võ giả ở một đất nước, gần như có thể đại diện cho độ mạnh yếu của lực lượng quân sự trung đẳng.
Vạn Trượng lập tức hiểu ra, đám võ giả của nước Tu La này, muốn thông qua loại hành vi “Đá quán” này, để tìm về sự tự tin đã mất đi trên chiến trường.
Một chiêu này, là âm mưu không hơn không kém.
Xem ra những người này đã sớm có chuẩn bị từ trước, chỉ chờ Hoa Hạ tiếp chiêu mà thôi!
Vạn Trượng cười lạnh một tiếng, đám võ giả nước Tu La hèn hạ, Hoa Hạ sợ gì một trận chiến!
Có điều, dân phong của nước Tu La khá hung hãn, quyền pháp cận chiến vượt bậc thiên hạ, cũng không thể dễ dàng coi thường bọn họ.
Nghĩ đến đây, Vạn Trượng trầm giọng hỏi: “Hai người muốn tỷ thí như thế nào?”
Nghe thấy lời này, trong mắt công chúa Tu La Xá Lệ hiện lên ý cười gian kế đã thực hiện được.
Cô ta mỉm cười nói: “Rất đơn giản, chẳng phải Hoa Hạ cổ đại có một thể loại kiểu đấu gọi là bày võ đài sao?”
“Chúng tôi sẽ bày võ đài ở Thục Đô, chờ chư vị tới khiêu chiến.
”
“Chỉ là, có một vài điều cần chú ý.
”
Nói đến đây, công chúa Tu La liếc qua Vạn Trượng, trong mắt hiện lên ý kiêng dè.
Vạn Trượng lạnh nhạt hỏi: “Cần chú ý cái gì?”
Mẹ nó, càng lúc càng lôi thôi nhiều chuyện.
Công chúa Tu La khẽ cười nói: “Võ giả Hoa Hạ, có thể chủ động lên đài khiêu chiến, nhưng không thể lựa chọn người ứng chiến của bên tôi.
”
“Dĩ nhiên, chúng tôi cũng sẽ không phái ra võ giả có cảnh giới chênh lệch quá lớn.
”
Vạn Trượng liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã là đấu võ, dĩ nhiên là phải làm cho hai bên đều vừa lòng.
”
“Công chúa Xá Lệ nói như vậy, chẳng lẽ là cứ để cho võ giả Hoa Hạ lên đài rồi cứ thế bị đánh mới thôi!”
Lời này Vạn Trượng lời này, trực tiếp vặc lại, không hề khách sáo chút nào.
Mẹ nó, cô coi đây là chỗ nào?
Cô cho rằng đây vẫn là nước Tu La mà cô ở chắc!
Cô là người trong hoàng thất của nước Tu La, ở nước Tu La đã quen cuộc sống hô mưa gọi gió rồi sao?
Đáng tiếc, đây là Hoa Hạ, còn lâu mới cho cô được như ý!
Ha ha, của hời gì cũng muốn chiếm chắc?
Công chúa Tu La bị Vạn Trượng vặc lại như vậy, khẽ nhíu mày, ít nhất cô ta cũng là con gái, người này lại không biết nhún nhường một bước chút nào à?
Công chúa Tu La chắc chắn sẽ không thể ngờ rằng, tác phong của quân đoàn Cuồng Long chính là: Coi đàn bà như đàn ông!
Có Tô Nguyệt Mi chiến lực trác tuyệt ở phía trước làm gương, những người đàn ông trong quân đoàn Cuồng Long cũng không có ai dám xem thường chiến lực của phái nữ.
Lúc này, Tụng Bạc vẫn luôn không mở miệng chợt lên tiếng nói: “Không cần phải chọn, đàn ông của nước Tu La tôi, không sợ bất kỳ khiêu chiến gì!”
“Chúng tôi chờ các anh tới khiêu chiến!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Chu An Ngôn kỳ lạ mà liếc mắt nhìn Ngô Đình Khải một cái.
Người này, chẳng lẽ lại biết trước sao?
Anh ta lại đi bảo mình đánh bại mấy đám võ giả của nước khác đi đã rồi hãy đi khiêu chiến anh ta!
Lúc này, tên võ giả nước Tu La bị Chu An Ngôn bón hành kia chỉ vào mũi của Chu An Ngôn, lớn tiếng nói: “Mày, có dám lên đài khiêu chiến hay không?”
“Cao thủ của nước Tu La tao nhiều như mây, tao đánh không lại mày, nhưng vẫn có thể giã được người của mày!”
Nhìn dáng vẻ phách lối của người này, Chu An Ngôn cười tà, tàn nhẫn mà nói: “Chỉ cần chúng mày có lá gan bày võ đài, là ông đây có thể đánh cho chúng mày ngoan ngoãn cút về quê mẹ!”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Chu An Ngôn, võ giả nước Tu La kia tức giận đến nỗi thở hổn hển, nhưng lại không dám xông lên động thủ lần nữa.
Trận chiến vừa rồi, gã đã biết rõ sự chênh lệch giữa hai bên.
Cách đó không xa, Tần Tất An nhận được được tin tức, cũng chạy tới đây.
Vạn Trượng nói lại chuyện vừa mới xảy ra với anh ta một lần, để anh ta sắp xếp một khoảng sân.
Tần Tất An nghe xong chuyện này, sắc mặt thay đổi cực lớn.
Không ngờ tới, đám người Tu La này lại dám càn rỡ ở trong nước như vậy.
Cuối cùng, anh ta quyết định suốt đêm dựng lôi đài ở trung tâm thành phố Thục, ngày mai bắt đầu tỷ thí!
Ngay vào lúc hai bên chuẩn bị tan đi, Tụng Bạc đột nhiên nhìn về phía Huyết Đồ ở trong đám người.
Anh ta lớn tiếng nói: “Anh bạn, anh khiến tôi cảm thấy rất quen mắt!”
Lúc vừa mới tới nơi này, anh ta cũng đã chú ý tới Huyết Đồ.
Người đàn ông có vóc dáng cường tráng này, có lực áp bách khác.
Rất giống với ảnh trên tư liệu của một người mà anh ta đã từng xem qua!
Huyết Đồ hơi nâng cằm, hoàn toàn không sợ khí thế mạnh mẽ của Tụng Bạc.
Huyết Đồ khẽ cười nói: “Vậy sao, chắc là anh hoa mắt rồi!”
Huyết Đồ hoàn toàn không lo lắng đối phương sẽ nhận ra.
Thứ nhất, Tụng Bạc này vẫn chưa từng trực tiếp đánh với quân đoàn Cuồng Long.
Quân đội mà Tụng Bạc thống lĩnh, ở trên một đầu chiến tuyến khác của nước Tu La.
Thứ hai, trên chiến trường tất cả đều võ trang, mặt nạ phòng hộ bao kín lấy gương mặt đến kín mít.
Thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất.
Gương mặt của anh ấy, chỉ có chiến tướng đứng đầu đối chiến với quân đoàn Cuồng Long kia là từng nhìn thấy.
Mà chiến tướng đứng đầu nước Tu La kia, đã sớm bị Long Soái làm thịt rồi!
Tụng Bạc nghe thấy tiếng trả lời như vậy, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Anh ta ở nước Tu La có địa vị cao quý, ai gặp anh ta mà chẳng phải tươi cười đón chào.
Lại không nghĩ tới, vào trong Hoa Hạ, liên tục ăn mệt, cũng chưa từng có lấy một sắc mặt tốt!
Tiêu Anh Viên ngơ ngẩn mà nhìn Huyết Đồ nói chuyện, rồi sau đó nhìn thấy Ngô Đình Khải bên cạnh Huyết Đồ, trong lòng chấn động!
Giờ phút này, trong đầu cô ta chỉ có một câu hỏi: Sao bọn họ lại ở chỗ này?
Đường đường là Long Soái của Hoa Hạ, lại một thân nhàn nhã thoải mái, xuất hiện ở trong Thục Đô!
Thấy Tụng Bạc đi rồi, công chúa Tu La Xá Lệ lập tức đuổi theo.
Tiêu Anh Viên đảm nhận bảo vệ Xá Lệ cũng chỉ có thể lưu luyến mà liếc mắt nhìn Ngô Đình Khải một cái, xoay người đuổi theo.
!
Thấy đối phương đã rút đi, đám người tụ tập cũng dần dần tản ra.
Chu An Ngôn dẫn theo lão giả họ Mạc đi tới trước mặt Ngô Đình Khải, trịnh trọng mở miệng nói: “Ngô Đình Khải, anh hãy chờ đấy!”
“Chờ tôi quét sạch tất cả võ giả trẻ tuổi của nước Tu La, rồi sau đó sẽ khiêu chiến anh!”
“Ngày mai, anh có thể tới xem tôi tỷ thí, tôi cho anh một cơ hội nghiên cứu chiêu thức của tôi!”
Nói xong, Chu An Ngôn xoay người bỏ đi, bóng lưng cực kỳ phóng khoáng thong dong.
Vẻ mặt Huyết Đồ giống như nhìn cậu quý tử ngốc của nhà địa chủ mà nhìn theo bóng lưng của Chu An Ngôn.
Anh ấy thấp giọng nói: “Người này, có vẻ là muốn bị ăn đập!”
Ngô Đình Khải cười khẽ gật đầu, nói: “Chuẩn rồi!”
“Có điều, có lẽ cậu ta sẽ làm gián đoạn kế hoạch của nước Tu La bên kia!”
Huyết Đồ tán thành gật đầu.
Nếu nước Tu La dám đến khiêu chiến, hẳn là bọn họ có vũ khí bí mật.
Chỉ là, người của nước Tu La chắc chắn sẽ không thể ngờ được rằng, võ giả Hoa Hạ đầu tiên mà bọn họ khiêu chiến, chính là người đã từng xếp thứ nhất của bảng tân tú!
Đúng lúc này, Huyết Đồ đột nhiên nhớ ra mà nói: “Long Soái, vừa nãy anh có nhìn thấy Tiêu Anh Viên không?”
Loại vẻ mặt này, ở trên mặt Huyết Đồ cũng không thường hay thấy.
Ngô Đình Khải liếc mắt nhìn anh ấy, nói: “Em muốn nói gì?”
Huyết Đồ giống như là tự nhủ cảm thán nói: “Anh nói mà xem cô ấy đường đường là con gái của Hổ Soái, thế mà lại cam tâm tình nguyện chạy đến quân đoàn Cuồng Long của chúng ta làm một tiểu binh!”
“Lại là một người si tình nữa rồi!”
Nghe thấy lời này, trên mặt Ngô Đình Khải nở nụ cười, nói: “Thấy gần đây công phu của em có vẻ hơi lơi là thì phải, đi, đi luyện tập!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...