One Piece Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom


Tên mũ thấp tỏ ra vui vẻ, sau đó lại ủ rũ: “Anh cũng nói trưởng quan của chúng ta là đồ ngớ ngẩn rồi, dù có công lao cũng sẽ không chia cho chúng ta một phần đâu.

Chúng ta phí sức như vậy làm gì?”
Đúng vậy, trưởng quan của hai người họ tên là Spandam.

Như bọn họ đã nói, hắn ta là một tên ngớ ngẩn thích làm việc lớn hám công to.

Nhưng chỗ dựa của người ta mạnh, hoàn toàn không xem cấp dưới ra gì, gần như có công lao gì hắn ta cũng chiếm riêng cho mình.
“Cũng không thể nói như vậy, chỉ cần hắn ta lập công thì sẽ sớm được chuyển khỏi CP5 thôi.


Đến lúc đó những ngày khổ cực của chúng ta cũng sẽ chấm dứt.”
Tên mũ cao cũng rất bất mãn với Spandam.

Từ khi người kia trở thành thủ lĩnh của CP5, đám cấp dưới bọn họ phải làm rất nhiều việc mà không có chút công lao nào.

Nhưng cha của hắn ta là tâm phúc của Thiên Long Nhân, những người không có bối cảnh như bọn họ không làm gì được.
“Được, vậy thì báo cáo luôn đi.” Tên mũ thấp đồng ý với suy nghĩ của đồng nghiệp, bấm số gọi Den Den Mushi của Spandam.
Ring ring ring… Cạch!
Sau khi Den Den Mushi được nối máy, câu đầu tiên không phải tiếng là moshi moshi thông thường, mà là một tiếng hét thảm:
“Á! Nóng nóng nóng! Khốn kiếp! Đổ cà phê rồi! Chết tiệt! Tại sao lại gọi tới lúc tôi đang uống cà phê!”
Den Den Mushi làm tròn bổn phận mô phỏng tiếng hét thảm và tiếng gầm giận dữ của Spandam, còn tiện thể tặng kèm tiếng cốc vỡ.
Hai người nhìn nhau, bọn họ đã sớm quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của ông sếp này, bất lực đồng thanh xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi trưởng quan Spandam, chúng tôi là Theo và Shute ở quần đảo Sabaody, có chuyện quan trọng muốn báo cáo.”
Spandam ở đầu dây bên kia có vẻ đã thu dọn xong, khôi phục giọng bình thường: “Sabaody? Ở chỗ đấy thì có tình báo gì được? Tôi còn đang bận lắm đây này!”
Bận mà anh còn có thời gian rảnh uống cà phê? Theo thầm phỉ nhổ một câu, lại sợ hắn ta cúp máy nên vội đi thẳng vào vấn đề chính: “Là tình báo liên quan đến thành phố Thất Thủy.”
“Cậu nói cái gì?” Giọng Spandam bỗng cao vút, Den Den Mushi lại truyền ra tiếng bàn bị đổ ngã, sau đó là tiếng rống giận dữ của Spandam: “Cái ghế chết tiệt này, sao tự dưng gãy thế hả!”
Yên tĩnh vài giây, Theo thử dò xét hỏi: “Trưởng quan?”

“Cậu nói tiếp đi.”
“Vâng…” Theo tổng kết sơ lược sự việc.
“Thì ra là thế, thì ra là thế, ha ha ha ha...” Den Den Mushi mô phỏng giọng cười đắc ý của Spandam, trình độ phách lối ngang ngửa với tứ kiệt Uchiha cười điên cuồng: “Nhóm hai người các cậu làm rất tốt, bây giờ lập tức thu thập toàn bộ tư liệu về Bernice rồi gửi fax qua cho tôi, sau đó tiến hành điều tra lộ trình của người này.”
Trang bị thêm một thiết bị đặc biệt cho Den Den Mushi là có thể sử dụng nó như máy fax, tộc Den Den Mushi cố gắng hết sức tạo điều kiện để làm việc từ xa.
“Vâng thưa trưởng quan, vậy còn vụ nổ mà nhóm tôi đang điều tra thì sao ạ?”
“Dẹp sang một bên đi, vụ nổ thì có gì hay mà tra, ngày nào cái chỗ rách nát kia chả có vụ nổ.” Spandam lười quan tâm chuyện khác, lúc này đây hắn chỉ muốn tìm ra Bernice và nắm quyền điều hành phòng làm việc của thợ đóng tàu Tom càng nhanh càng tốt, sau đó tra hỏi bản thiết kế của Vua Bóng Tối.
Phải biết kế hoạch đoàn tàu hàng hải đã sắp hoàn thành, khi ấy tội danh “đóng tàu cho vua hải tặc” của Tom sẽ bị loại bỏ.

Spandam cho rằng tới lúc đó việc bắt giữ người đóng tàu đứng đầu thế giới sẽ trở nên khó nhằn.
Loại người tiếng tăm nổi như cồn lại còn cống hiến xuất sắc cho toàn bộ đảo như thế thì dù hắn ta muốn bẫy cũng phải tìm được lý do chính đáng.
Khó khăn lắm mới có cơ hội khác, dù thương nhân kia chỉ dính líu chút ít đến phòng làm việc của Tom thì hắn cũng không muốn buông tha.
Dù gì hắn cũng không thể có bước hành động nào khác trước khi tàu hàng hải hoàn thành, vậy cứ điều tra là được.
...

Trương Đạt Dã vu hãm tên lừa đảo gây phiền toái cho mình đến đường hoàng chính đáng, tự nhiên thấy thoải mái hơn hẳn, lâng lâng tới nỗi bất chợt hứng khởi đi khiêu chiến Tom.
“Tom, tao cảm thấy tao có thể làm được!”
Tom ngẩng đầu lên, bỏ cái bánh quy bị nó cắn một miếng xuống, ung dung đi thay quần áo ra sân.
Thật ra phong cách cũ của Tom là ném thẳng bánh quy đi luôn.

Nhưng sau khoảng thời gian chịu đói kia và sự răn dạy của Trương Đạt Dã, Tom đã hình thành thói quen tốt không lãng phí đồ ăn.
Đầu tiên để bánh xuống cái đã, lát nữa quay lại ăn tiếp, tiện thể còn rót cho mình một tách trà nóng, nó đã từng nghe Trương Đạt Dã kể truyện, làm như vậy gọi là “trà đã rót sẵn, ta đi rồi sẽ trở lại ngay”.
Trương Đạt Dã đã tiến bộ rất nhiều trong chiến đấu, đủ để có một trận đấu kiếm tới tận 30 giây với Tom.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận