Ông chủ và nhân viên cửa hàng tưởng rằng có nô lệ không thành thật thì quay đầu nhìn lại, một người nhìn thấy cây gậy bóng chày bay tới trước mặt mình, một người khác thì thấy cây gậy đánh golf.
[Gậy bóng chày của Tom: Kiên cố bền bỉ, đập một phát là có thể đánh ngã cả con chó lớn Spike.]
[Gậy chơi golf của Tom: Thần khí để đào hầm, cho Tom một cây gậy golf là nó có thể đào xuyên cả sân golf.]
Ông chủ và nhân viên cửa hàng mới vừa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gậy đánh bóng đã nện xuống đầu họ.
Hai tiếng cốp cốp vang lên, hai người đã ngã xuống đất không dậy nổi, trên đầu còn mọc lên cục u đỏ chót.
Các nô lệ vui vẻ ra mặt, dán sát tới cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài đầy mong đợi.
Một chuỗi chìa khóa bay loạng choạng ra khỏi túi của ông chủ, dừng lại vài giây đồng hồ trước tủ kính rồi mới mới mở tủ ra, cởi vòng cổ cho nô lệ đầu tiên.
Leng keng loảng xoảng, tiếng vòng cổ và xiềng xích rơi xuống sàn khiến cho ánh mắt toàn bộ nô lệ đều bùng cháy tia hy vọng, Người được cởi bỏ vòng cổ càng là nhào thẳng xuống sàn, nước mắt giàn giụa cảm ơn.
Tuy bọn họ không biết người mà họ không nhìn thấy này ai, nhưng họ đã từng nghe nói về năng lực giả và trái ác quỷ, chắc chắn là có năng lực giả tốt bụng đến giải cứu bọn họ!
Cũng không phải người nào cũng được cứu, nhãn dán dính trên mỗi tủ kính ngoại trừ giá cả thì còn viết rõ tin tức như tên họ, tuổi tác, chức nghiệp của mỗi người.
Người thường đều được đám người Trương Đạt Dã thả ra, mà đám hải tặc bị bắt thì vẫn bị giam như cũ.
Người phụ trách mở khóa là Trương Đạt Dã và Artoria, Tom thì lục tung khắp phòng, tìm ra một số chậu nước, khăn mặt, quần áo và tiền mặt vân vân đặt vào khoảng đất trống chính giữa.
Chia cho mỗi người một ít tiền đủ để bọn họ mua vé tàu và thức ăn, sau đó thì bảo bọn họ nếu cần thì tự chọn bộ quần áo thích hợp rồi rời khỏi.
Toàn bộ hành trình không ai nói một câu, chỉ dùng chữ viết để giao lưu.
Những người này đương nhiên là vô cùng biết ơn.
Họ tưởng trở thành nô lệ thì đời này coi như xong, không ngờ còn có ngày thu được tự do.
Trả lời bọn họ chỉ có hàng chữ đen trên giấy trắng “chỉnh lý một chút, cứ cách vài phút thì một, hai người đi một lần”.
Nhìn thấy ân nhân không muốn nói chuyện với bọn họ, càng không muốn bại lộ thân phận, bọn họ không thể làm gì khác hơn là cầm lấy khăn mặt nhanh chóng sửa soạn sơ qua cho mình, ít nhất là để cho mình trông giống người bình thường sau đó giả bộ như không có chuyện gì rời đi.
Cũng có một số người lấy vài bộ đồ khá đắt tiền trong tủ quần áo của chủ tiệm để thay, sau đó tìm người kết nhóm giả trang thành người vừa mua nô lệ rời đi, chờ đến nơi không có ai lại tách ra.
Cửa hàng này không lớn lắm, tổng cộng hai mươi quầy triển lãm cuối cùng chỉ dư lại bốn tên hải tặc.
Chúng nhìn những người khác đều đi ra ngoài nhưng không ai quan tâm đến mình, ban đầu còn thấp giọng cầu xin, sau đó đổi thành tức giận quát mắng, cuối cùng thậm chí còn đe dọa, uy hiếp, nhìn thẳng vị trí của đám người Trương Đạt Dã như thể nhìn kẻ thù mình căm hận nhất… Cũng vì đám người Trương Đạt Dã đang cầm đồ đạc nên chúng mới xác định được vị trí.
Có một số người chính là như vậy, rõ ràng chẳng quen biết gì nhau, bạn giúp người khác mà không giúp hắn ta, hắn ta sẽ coi bạn như kẻ thù.
Có lẽ đám hải tặc này là nhân tài kiệt xuất trong số rác rưởi như vậy, chỉ cần bạn không làm việc theo ý của bọn họ thì sẽ bị bọn họ chửi rủa và căm hận.
Đối với người như thế, Trương Đạt Dã đưa gậy đánh bóng cho Tom để nó giải quyết.
Chủ yếu cũng vì lo lắng gây ra động tĩnh quá lớn dẫn tới phiền toái khác.
Tom vênh váo vác gậy bóng chày mở tủ triển lãm ra, cho mỗi người một gậy.
Bốn người lần lượt ngã xuống đất, trên đầu u lên một cục, còn có ngôi sao nhỏ xoay lòng vòng.
Không biết đánh kiểu gì mới có hiệu ứng đặc biệt này.
Rõ ràng là cùng dùng một cây gậy, Trương Đạt Dã chỉ có thể gõ ra cục u.
Ước chừng đám người được thả ra ngoài đã đi xa rồi, Trương Đạt Dã lấy ra một chiếc nồi áp suất, chuẩn bị chút củi gỗ, lại sợ uy lực không đủ nên bày thêm một số pháo lớn pháo nhỏ xung quanh.
[Bom nồi áp suất do Tom đặc chế: Đun nóng trên lửa lớn ba phút là có thể kíp nổ, bỏ thêm đuôi của Tom vào thì hiệu quả càng tốt hơn.]
Tom làm ra thứ đồ chơi này hoàn toàn ngoài ý muốn, sau khi phát nổ còn hất bay cả chính mình và cánh cửa lên trời, biểu diễn rõ cái gì gọi là ra ngoài thì đừng quên cửa… thật sự mang cửa theo luôn.
Đi tới thế giới này được gần hai tháng, rút thưởng hơn hai trăm lần, rất nhiều lần lấy được pháo từ thế giới Tom & Jerry.
Thỉnh thoảng là một cây, có đôi khi là một hòm, còn từng tình cờ lấy được cả thùng thuốc nổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...