Giờ ngẫm lại, nếu anh ta đã bị tẩy não từ nhỏ thì điều đó thật sự không kỳ lạ chút nào.
“Tiếp theo, chúng ta phải suy xét xem nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì phải xử lý thế nào.” Trương Đạt Dã nói.
“Tình huống bất ngờ?”
“Đúng vậy, nếu đúng lúc ấy cô thấy Thiên Long Nhân làm chuyện gì quá đáng, chắc cô không thể trơ mắt đứng nhìn đâu đúng không?”
“...!Xin lỗi.”
“Cô làm gì sai mà xin lỗi.” Trương Đạt Dã nói: “Nếu tôi có năng lực đấm văng tứ hoàng, đạp bay đại tướng thì tôi chắc chắn sẽ tiêu diệt toàn bộ đám cặn bã kia.”
Sáng hôm sau, ba người hoàn thành công tác chuẩn bị, ai nấy tự thoa mực nước tàng hình lên cơ thể mình.
Lúc thoa lên tay và chân thì cảm giác vẫn ổn.
Nhưng khi thoa lên mặt và tóc thì cứ thấy quái quái.
May mà thứ đồ này cũng mịn như sữa tắm, thoa đến đâu tàng hình đến đó.
Theo góc nhìn của Trương Đạt Dã, đầu tiên là bàn tay dính mực của Tom và Artoria biến mất.
Sau đó, theo động tác của họ, toàn thân cũng biến mất từng mảng như hình vẽ bị người ta dùng cục tẩy xóa đi dễ dàng vậy.
Đương nhiên, cậu cũng giống thế.
Sau khi tàng hình hẳn, Trương Đạt Dã mới nhận ra một vấn đề: “Chúng ta tàng hình xong thì cũng không nhìn thấy nhau luôn mà.”
Chẳng những không thấy người khác, ngay cả cơ thể của chính mình cũng không nhìn thấy.
Tình huống này giống nhắm mắt làm việc.
Rất nhiều hành động đều không thể hoàn thành chính xác khi không có sự trợ giúp của thị giác.
Ví dụ, thử nhắm mắt lại duỗi thẳng hai tay, để hai ngón trỏ chạm vào nhau, rất khó để lần nào cũng chạm chính xác.
Trương Đạt Dã cảm thấy mới lạ.
Cậu xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, vặn cổ, lắc mông, thầm nghĩ dù mình có nhảy bài Bản Thảo Cương Mục ngay tại chỗ cũng không ai thấy đâu nhỉ?
Cậu thử tiến lên phía trước hai bước, bỗng nhiên cảm nhận được lòng bàn chân dẫm phải cái gì mềm mại, sau đó nghe được tiếng hét thảm:
“Nghéo!” Là tiếng của Tom, bàn chân nó bị giẫm bẹp nhưng không ai thấy được.
“Tom?” Trương Đạt Dã vội nhấc chân lên, hai tay lần mò tìm tới đầu Tom, sau đó lần dọc theo cổ đến dưới nách, bế Tom lên đặt ngang trước mắt...!Hay lắm, nhìn không ra tình huống của Tom.
“Ngài làm gì thế? Sao lại giẫm vào chân mèo! Đau lắm đấy!” Tom uất ức đến mức lộ ra cái vỏ mèo cà khịa, nó che miệng lại thổi phù phù.
Không biết một hơi này có nguyên lý gì, thoáng chốc đã làm từng ngón chân nó phình lên lại.
Tuy nó vẫn không thích nói chuyện nhưng bây giờ không ai thấy nó.
Nếu chỉ dùng biểu cảm và động tác sẽ chẳng thể truyền đạt ý của nó được, thế nên Tom lựa chọn nhẫn nhịn.
“Xin lỗi, xin lỗi nha.
Tao không nhìn thấy, hay mày cứ ngồi trên vai tao đi.” Trương Đạt Dã đặt nó lên vai mình.
“Được!” Chỉ là bị giẫm trúng chân mà thôi, Tom lựa chọn tha thứ cho cậu.
“Vậy còn Artoria, cô đâu rồi?” Sau vụ lúc nãy, Trương Đạt Dã không dám nhúc nhích bừa bãi nữa.
Sau đó, Artoria chuẩn xác nắm lấy cổ tay Trương Đạt Dã: “Chắc đã đến lúc dạy cậu kỹ năng cảm nhận khí tức rồi.”
“Được, có thể cảm nhận được vị trí và chuyển động của người khác thì thuận tiện hơn nhiều.” Trương Đạt Dã cảm thấy kỹ năng này không khác Haki quan sát thông thường là bao.
Giọng Artoria tiếp tục vang lên bên cạnh: “Đúng là rất thuận tiện, thậm chí tôi còn ‘thấy’ động tác nhảy nhót của cậu vừa rồi cơ mà.”
“...” Trương Đạt Dã không thấy được nét mặt của cô nhưng vẫn đứng yên như trời trồng, toang...!đội quần rồi...
Kẻ nào phát minh ra kỹ năng cảm nhận tồi tệ này hả? Xâm phạm quyền riêng tư của người khác quá thể!
...
Vị trí của Hội trường đấu giá con người là GR1, ở phía Tây Bắc GR59 nơi Trương Đạt Dã đang ở, khoảng cách không xa.
.
Tại quần đảo Sabaody, một số hòn đảo có số hiệu chênh lệch khá xa nhưng thực tế cách nhau không xa lắm.
Bọn họ đi bộ là được rồi, nếu lái xe bong bóng thì người khác chỉ nhìn thấy xe không người lái, sẽ dọa người ta.
Cảm nhận không phải thứ có thể học được trong một sớm một chiều, giờ đây chỉ có thể để Artoria nắm cổ tay Trương Đạt Dã, thành thạo lạng lách giữa những người đi bộ gần đó để tránh bị tách ra hoặc va trúng người khác.
Nói thật, cảm giác tàng hình hết sức mới lạ.
Kể cả khi đi ngang qua trước mặt người khác, người ta cũng chẳng hề nhận ra.
Về vấn đề cái bóng không thể tàng hình… Trên đường nhiều người qua lại như vậy, ai lại đi chú ý mặt đất nhiều ra mấy cái bóng đâu chứ.
Chỉ cần đến giờ làm việc chính thì cẩn thận núp dưới bóng cây là được.
Bước vào phạm vi của vùng đất trái phép, Trương Đạt Dã lập tức cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Có thể thấy rất nhiều cửa hàng đổ nát ở rìa thị trấn.
Một số biển hiệu chỉ còn lại mỗi cây đinh treo nghiêng nghiêng, một số tiệm chỉ còn lại nửa cánh cửa.
Đáng sợ nhất là có cửa hàng còn treo lủng lẳng bộ xương trắng bị đóng lên bằng một con dao dài.
(Không hề làm lố, trong anime thật sự có cảnh này)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...