Nhưng Tom không thích mặc áo ngủ, nhiều nhất chỉ đội cái mũ, kiểu mũ hình tam giác mà trên đỉnh có một quả cầu nhung màu trắng.
Sau này nhà vệ sinh cũng được sửa lại, bồn rửa tay một người ban đầu sửa thành bồn rửa dài hơn, cũng lắp thêm mấy cái vòi nước.
Trên kệ bày bàn chải đánh răng và cốc nước của cả ba, cốc nước và khăn mặt đều in hình chibi của họ.
Tuy khó mà nghĩ được lại có thể đặt làm mấy thứ này, nhưng trên đảo thật sự có dịch vụ như vậy.
Trương Đạt Dã và Artoria đồng loạt khom người đánh răng.
Lúc này hai má Vua Kỵ Sĩ cũng phập phồng theo bàn chải đánh răng cọ tới cọ lui, không khác gì người thường.
Nhưng mà muốn nói thì vẫn là Tom đánh răng bớt việc nhất.
Nó chỉ cần ngoác miệng là nguyên hàm răng trắng nhỏ lộ ra hết, không cần lo lắng có góc chết không chăm sóc tới.
Răng của Tom cũng rất thú vị, thỉnh thoảng thì ngay ngắn chỉnh tề hơn cả răng người, nhưng có lúc lại sắc bén như họ nhà mèo, hoàn toàn biến hình theo yêu cầu của nó.
Có lẽ cũng vì thế nên tốc độ vệ sinh buổi sáng của Tom là nhanh nhất.
Nó nhẹ nhàng xuống lầu, đi lấy sữa và báo chí hôm nay.
May mà mặt mèo của nó có thể sử dụng khăn mặt là lau khô thoải mái được.
Rõ ràng lúc tắm rửa, lông trên người đều phải dùng máy sấy làm khô.
Trương Đạt Dã và Artoria rửa mặt xong thì về phòng thay đồ thể thao, ra ngoài chạy bộ buổi sáng, về đến nơi là Tom đã làm xong bữa sáng rồi.
Nhưng vì thời gian này lo lắng có người đến trộm mèo, hai người hoặc là không chạy quá xa, hoặc là dứt khoát mang cả Tom đi cùng.
Mặc dù Tom rất mạnh, nhưng Trương Đạt Dã chỉ lo tâm trạng của nó không ổn định.
Tom cứ thấy loài người, loài chó hoặc thậm chí thấy con gà mái già đều sẽ sợ hãi trước coi như tôn kính.
Ăn uống no nê, rửa sạch bát đũa, Trương Đạt Dã lấy một cái nồi cơm điện ra, mở nắp nồi lấy hai xấp tiền giấy bỏ vào túi mình, sau đó lại nhét nồi cơm điện về cột vật phẩm.
Phong cách kỳ quái như vậy là bởi vì Trương Đạt Dã mở cái bug.
Cột vật phẩm chỉ có thể chứa các đồ vật rút thăm được, nhưng sau khi cậu bỏ đồ vào nồi cơm điện thì cũng có thể đặt vào trong cột vật phẩm.
Cái này khá hay ho, tuy không thuận tiện bằng việc có một không gian trữ vật, nhưng tốt xấu gì cũng có thể dùng đúng không?
Cậu định mấy hôm nữa sẽ mua thêm tủ lạnh, sau đó đựng đầy nguyên liệu nấu ăn vào trong tủ lạnh lớn nhà Tom mình rút thăm được, cất vào cột vật phẩm xem như lương thực dự trữ.
Đằng nào để đồ trong cột vật phẩm cũng không biến chất.
Sau này nếu lại rút được tủ quần áo, lò vi ba, lò nướng gì đó đều có thể sử dụng như vậy, nhưng mà phải sắp xếp tốt vị trí, phòng ngừa lúc đánh nhau với người ta đột nhiên ném một rương tiền ra đập người.
Ba người ra chuẩn bị xong xuôi, ra cửa sớm đi đến GR58, đó là nơi lão Bob về hưu dưỡng lão.
Trương Đạt Dã đương nhiên biết địa chỉ của chủ nợ nhà mình.
Nhưng thời gian này chắc lão đã đi câu cá với bạn bè cũ rồi.
Bạn vĩnh viễn cũng không biết người già thích câu cá có thể dậy sớm cỡ nào đâu.
Hòn đảo số 58 cùng kiểu với hòn đảo số 59 mà Trương Đạt Dã ở, có rất nhiều người đóng tàu và công nhân xi mạ ở đây.
Nếu nói kiến trúc, sản nghiệp của GR59 càng giống thành trấn thì GR58 giống nông thôn hơn.
Không phải nói nơi này bần cùng tới mức nào, mà là nơi này có nông trường.
Trương Đạt Dã đã không muốn châm biếm trồng cây khác trên rễ cây là thao tác gì, tóm lại nhìn môi trường trống trải, không khí nhàn nhã ở đây có vẻ thật sự là một nơi lý tưởng về hưu dưỡng lão.
Chỗ ở của lão Bob là một căn nhà gỗ nhỏ trông khá đơn giản, dùng hàng rào gỗ bao quanh thành một cái sân, trước cửa thì xây bồn hoa, quanh hàng rào cũng bày từng bồn hoa, trong sân có một cái lạch nước, hình như dùng để nuôi cá.
Không thể không nói, phong cách của căn nhà nhỏ rất ăn nhịp với hòn đảo này.
Chờ khi nào có thể đề nghị họ treo thêm lồng chim nuôi vẹt ở cửa.
Trương Đạt Dã gõ cửa không thấy ai trả lời, cửa phòng cũng đóng chặt, gọi vài tiếng lại gọi cho hàng xóm ló ra, nói với cậu là lão Bob ra bờ biển câu cá.
“Một cái vịnh nhỏ xíu ở phía đông bắc ạ.
Khá thật, mới sáng ngày ra đã chạy năm, sáu kilomet chỉ để câu cá?” Trương Đạt Dã hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của những người già về hưu, cũng không hiểu sức hấp dẫn của hoạt động câu cá.
Có lẽ chỉ có Tom mới thấu hiểu, nó từng bắt Jerry làm mồi câu cá, còn phải cẩn thận tránh thoát chó canh cửa của ao cá, trải qua vô số vất vả cũng chỉ vì hưởng thụ thú vui cá lớn mắc câu.
Bọn họ lại ngồi trên xe bong bóng của nhà mình, lần này Artoria nhận nhiệm vụ lái xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...