Quán rượu kia thoạt nhìn thì nhỏ yếu đấy, nhưng rõ ràng chúng ta tìm bao nhiêu người đi gây sự mà đến cùng chẳng vỡ nổi một cái đĩa hay cái cốc.
Thực lực như thế mới khiến ta không yên lòng.”
Cái gọi là mạo hiểm không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Bernice ghi nhớ điều này mới có thể cẩn thận từng li từng tí sống tới bây giờ, hơn nữa buôn bán ngày càng phát triển.
Bernice nhìn đường ven biển càng ngày càng xa, như có thể thấy Trương Đạt Dã tức muốn hộc máu: “Em trai Đạt Dã, trước khi tôi thuê được người, cậu phải bảo vệ tốt con mèo của tôi đấy nhé...”
Trương Đạt Dã đợi mốc mỏ cả nửa ngày không vui lắm.
Giá trị vũ lực của quán rượu bây giờ được bảo đảm, cậu không sợ có kẻ địch, chỉ sợ không biết kẻ địch là ai.
Vốn tưởng rằng bắt được kẻ liên hệ, hỏi ra kẻ đứng sau màn, sau đó đánh tới là xong việc.
Kết quả chờ tới tận bây giờ mà đối phương vẫn không chịu lộ diện? Thân là nhân vật phản diện có thể giữ chữ tín tí không hả?
Sau khi thương lượng với Artoria một phen, cũng chỉ đành cho ra kết luận rằng “Có lẽ đối phương vốn không định tới bên này”.
Nếu không thì dù có đứng ngoài tầm mắt dùng kính viễn vọng quan sát bọn họ thì Artoria cũng có thể cảm ứng được ít nhiều mới phải.
Bọn họ đã trông chừng suốt quá trình Pittman gọi điện thoại, không phát hiện có chỗ nào không đúng cả.
Bởi vì không muốn trở thành nô lệ, gã kia nói chuyện cũng cố gắng khống chế cảm xúc, sợ làm sai, chắc chắn không có lá gan giở trò.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cả đám người gây rối và những kẻ hỏi giá Tom mấy ngày nay đều có hiềm nghi ra tay với chúng ta.
Chẳng lẽ phải tìm tới cửa từng người để hỏi?” Trương Đạt Dã nhức đầu.
“Cậu có nhớ rõ từng người là ai không?” Artoria hỏi ra vấn đề mấu chốt.
“Chỉ ấn tượng sâu với vài người trong đó, thậm chí có mấy người còn không biết tên.” Trương Đạt Dã buồn bực, cũng không phải ai đến hỏi giá đều sẽ thành thật báo tên, mà bàn tay tội ác sau màn đại khái xen lẫn trong số những người cậu không biết nhỉ? Hoặc người ta vốn chưa từng lộ diện cũng nên.
Artoria nói: “Nếu đã vậy thì tạm thời bắt đầu điều tra từ những cái tên mình biết đi, có lẽ sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn.”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Tom tự nhảy ra khỏi túi vải, chống nạnh hỏi: “Vậy bắt đầu điều tra từ đâu?”
Tom khá là để ý kẻ muốn lừa bán nó, hiếm lắm mới chỉnh ra gói âm thanh giả bộ thành thục nói cả một câu.
Trương Đạt Dã nghĩ ngợi: “Nếu nói ấn tượng sâu nhất thì tên mập bị tôi dùng băng ghế gấp nện một trận đã xác định là được thuê rồi.
Người bị tôi dùng chảo đập vào mặt thì không biết tên, sau đó nữa là ba anh em ăn quỵt cũng rất kỳ quái, cuối cùng là ông chú bị Tom chọi cà chua thì không giống người sẽ làm chuyện này nhất...”
Nhưng cũng không khẳng định được.
Căn cứ kinh nghiệm đọc Conan của cậu mà suy luận, người càng không giống hung thủ nhất mới là hung thủ, thế nên vẫn phải điều tra ông chú kia một phen.
“Chú ấy nói mình là khách quen cũ của quán rượu.
Mai chúng ta đi tìm lão Bob trả tiền, thuận tiện hỏi thăm một chút vậy.”
Sau khi quyết định, ba người trở về quán rượu.
Không thể vì chút chuyện này mà không mở cửa kinh doanh được.
Ông chú Motoyama đã nói rồi, sợ nghe tiếng dế kêu thì chưa trồng trọt được đâu.
Những vị khách đến uống rượu vẫn ồn ào trước sau như một, chẳng qua hôm nay Tom không có tâm trạng đánh đàn cho bọn họ nghe.
Cả buổi tối Tom đều khó chịu nằm sấp trên quầy bar, hai tay nâng má, trợn tròn mắt, lắc lư cái đuôi, nhìn ai cũng giống như có người muốn hại nó.
Trương Đạt Dã chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ nhớ lại cuộc chiến đấu hôm nay, tuy thế cục nghiền áp nhưng ít nhiều vẫn thu được một chút kinh nghiệm.
Cậu suy xét xem lúc nào mình có cơ hội mà không nắm chắc, lúc nào khinh địch chỉ lo tiến công...
Artoria đang đọc báo, đồng thời cũng dành chút lực chú ý đến mọi người trong quán rượu.
Nhiều lúc chỉ dựa vào vũ lực không thể giải quyết mọi vấn đề, có lẽ cô nên thử lý giải suy nghĩ của những người khác nhiều hơn?
“Chủ quán, hai chai rượu nữa!”
“Có ngay!”
...
Không đợi tia nắng mặt trời đầu tiên của sớm mai chiếu vào trong phòng, Trương Đạt Dã đã mở mắt.
Cậu ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà một lát, chờ đến khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên lanh lảnh mới vươn tay tắt đi, sau đó rời giường.
Đồng hồ báo thức nhiều lúc cũng không phải dùng để đánh thức cậu, mà là nhắc nhở cậu đã đến giờ rời giường.
Tom dụi mắt bước từ ổ mèo thoải mái, dễ chịu ra ngoài, vươn vai chào hỏi Trương Đạt Dã.
Chờ lúc bọn họ đi ra cửa phòng, Artoria cũng mặc áo ngủ đi tới, ba người cùng nhau đến toilet rửa mặt.
Áo ngủ là cố ý đặt làm, ba người cùng kiểu, in tên của từng người làm hoa văn, cả ba cùng mặc trông chẳng khác nào một gia đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...