One Piece Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom


Trương Đạt Dã đã không còn lo đến về sẽ dọa sợ những vị khách khác, bởi vì đám người nọ xem trò hay đến vô tư vô lự.

Đừng thấy lúc họ uống rượu chỉ biết cười hềnh hệch, hễ đánh nhau thì còn ác hơn Trương Đạt Dã vô số kể.

Vài người trong số họ còn từng đối mặt trực tiếp với hải tặc rồi cơ mà, chủ quán rượu đánh khách hàng ăn cơm chùa là chuyện nhỏ thôi, dùng nhắm rượu là vừa xinh luôn.
“Có tiền hay không?” Trương Đạt Dã cảm thấy lúc mình giẫm lên người khác đòi tiền chắc giống nhân vật phản diện lắm.
“Có, có!” Tên mập tự cho rằng mình là nói đạo lý, giờ ông chủ nhỏ cũng chịu nói lý với hắn, hắn lập tức cuống cuồng móc ví tiền của mình ra.
“Nghĩa là đám người đều có tiền cả đấy chứ.

Sao cứ thích ăn chùa uống chùa hả?” Trương Đạt Dã đếm mấy tờ tiền mặt.


Ai gây sự đều bị đánh một trận, thu phí gấp ba, xem như kiếm thêm một chút thu thập.
Trương Đạt Dã cất kỹ tiền mặt, cầm ghế gấp lên định cất vào cột vật phẩm.

Thứ này dùng tốt, không được vứt.
Nhưng tên mập vừa nghe cậu hỏi xong thì hiểu lầm động tác của cậu.

Hắn tưởng cậu định đánh tiếp nên vội vàng che đầu: “Tôi nói! Tôi nói mà!”
Trương Đạt Dã ngớ người, còn có thu hoạch ngoài ý muốn cơ à?
Cậu đặt ghế xuống, đỡ lên mập đứng dậy, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lại phủi bụi bẩn trên người hắn, sau đó mỉm cười hiền lành: “Nào, có gì từ từ nói, không phải vội.

Uống thêm cái gì không?”
“Không cần… không cần!” Tên mập bị dọa giật thon thót, nụ cười này trông còn đáng sợ hơn lúc đánh hắn!
“Thật ra tôi chỉ nhận tiền của người khác tới đây gây chuyện thôi.” Tên mập len lén nhìn ghế gấp bên cạnh, khai tuốt tuồn tuột.
“Hôm đó tôi đang chọn dưa hấu ở sạp trái cây thì tự nhiên có người bảo tôi đi theo, nói là muốn bàn chuyện làm ăn với tôi.

Người nọ cao khoảng chừng này, đầu đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, che mặt kín mít, trông không giống người tốt, cho nên tôi đi theo…”
“Khoanh khoan, đợi đã… Trông không giống người tốt mà anh đi theo làm gì hả?” Trương Đạt Dã không lý giải nổi quan hệ nguyên nhân kết quả trong đó.
Tên mập hơi ngượng ngùng, thậm chí còn đỏ mặt: “Em trai, nghe cậu nói kìa, tôi cũng có phải người tốt lành gì cho cam…”
Ông đỏ mặt cái khỉ khô! Mà nói cũng đúng, người tìm hắn không phải người tốt thì hắn mới có chỗ tốt để kiếm: “Nói tiếp đi.”
“Sau đó, hắn cho tôi một khoản tiền, bảo tôi đến đây gây chuyện.


Hắn nói là quán rượu này cướp sạch mối làm ăn của nhà hắn, bảo tôi càng làm to chuyện, càng dữ dội thì càng tốt.”
Cùng nghề mà thù sâu hận nặng thế cơ à? Trương Đạt Dã hỏi tiếp: “Anh không sợ chọc phải kẻ tàn nhẫn sao?”
Tên mập cười ngượng ngùng: “Tôi nghe ngóng rồi đấy chứ, cậu em mới tới đây chưa lâu, cùng lắm cũng chỉ quen biết mấy người đóng thuyền không có thế lực thôi.

Với lại… với lại hắn cho nhiều lắm…”
“Hửm~ Cho nhiều lắm à~” Nụ cười của Trương Đạt Dã càng hiền lành hơn: “Thế anh có biết hắn là ai không?”
“Tôi không nhận ra.

Chắc là kiểu quán rượu, nhà hàng lớn ở những hòn đảo lân cận, chứ mấy quán nhỏ không nỡ đưa nhiều tiền như vậy cho một tên lưu manh như tôi đâu.”
“Rất tốt, tôi tha thứ cho anh.” Trương Đạt Dã thấy tên mập lộ vẻ vui mừng thì gọi to: “Tom, làm việc thôi!”
Dưới ánh mắt mong đợi của khách hàng trong quán rượu, Tom chạy vèo tới, đeo một chiếc kính râm lên, làm động tác chào Trương Đạt Dã rồi túm cổ áo tên mập lôi ra cửa, đá hắn bay tít mù khơi.
Cửa quán rượu mở ra rồi đóng lại, bên ngoài vang lên tiếng tên mập kêu thảm thiết, bên trong là tiếng khách hàng cụng ly.
Tom lấy khăn ra lau tay, sau đó đưa xấp tiền mặt nó thuận tay mò được cho Trương Đạt Dã.
“Ái chà, thật sự cam lòng bỏ vốn gốc đấy nhỉ.” Trương Đạt Dã vui vẻ ra mặt, xoa đầu Tom rồi hô to với các khách hàng: “Hôm nay tôi kiếm được một khoản thu nhập ngoài, giảm giá 1,1111% cho mọi người nhé!”
“Xùy…” Khách hàng lập tức trề môi ca ngợi sự hào phóng của Trương Đạt Dã.

Trương Đạt Dã mặc kệ đám bợm nhậu, quay lại sau quầy rượu: “Cứ tưởng có người mưu đồ bất chính với Tom cơ, hóa ra là người cùng nghề cạnh tranh ác ý.

Nhưng quán rượu nhỏ của chúng ta cũng chỉ có nhiêu đây, làm gì đến mức ấy đâu nhỉ?”
Artoria hỏi: “Nếu là cạnh tranh cùng nghề thì sau này sẽ gặp phải chuyện tương tự nhiều lắm à?”
Trương Đạt Dã nghĩ ngợi: “Ừm… tôi cảm thấy dù không có cạnh tranh trong nghề với nhau thì cũng không ít người gây chuyện đâu.

Sợ thì không cần sợ, nhưng đúng là phiền toái.”
Trương Đạt Dã sờ xấp tiền mặt trong túi, hình như… cũng không phiền lắm đâu?
“Tóm lại, đêm nay thêm món!”
Không chỉ có thể thêm món, chỉ cần có thêm năm, sáu người như vậy tới nữa là cậu có thể trả sạch nợ cho lão Bob.
Cố lên hỡi những người cùng mở quán rượu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận