“Được rồi tao thua, sữa sáng mai là của mày.”
Tom nở nụ cười tươi rói, xoay người định tự thưởng cho mình một con cá khô nhỏ nữa nhưng bị Artoria gọi giật lại.
“Tom, so với ta một trận nữa nhé.
Tiền cược cũng là sữa ngày mai, hoặc mi muốn đồ ăn vặt khác cũng được.”
Tom nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Xem kiếm!”
...
Nửa giờ sau, Trương Đạt Dã trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người so chiêu tới lui, đánh từ đầu sân này sang đầu sân kia.
Nếu cuộc đấu này không phải so tài, chắc quán rượu cũng bị thổi bay luôn rồi.
Nhìn bên ngoài có vẻ khó phân cao thấp, thực tế thì Tom không muốn đánh nữa rồi.
Đánh lâu như thế làm nó cảm thấy mệt chết đi được, lại chỉ có thể nhanh nhẹn tránh né công kích của Artoria.
Chính Artoria cũng không tưởng tượng nổi.
Rất nhiều đòn tấn công mà cô tưởng đối phương không né tránh được lại đều bị Tom làm tư thế cực kỳ khó tin tránh thoát.
Thật ra năng lực né tránh của Tom rất khó lý giải.
Lúc nó tỉnh táo thì đi giữa mưa bom bão đạn cũng không rụng một cọng lông, mà lúc nó hoảng lên thì thấy cột điện đổ xuống còn chẳng biết đường trốn sang bên cạnh ấy chứ.
Giao đấu với bạn bè rõ ràng là thuộc về tình huống không cần hốt hoảng, thành ra Tom tập trung tránh né, trình độ nhanh nhẹn cực kỳ đáng gờm.
Cuối cùng Artoria vẫn là vận dụng khả năng tiên đoán, dự đoán trước đường tránh né của Tom mới có thể gác kiếm trúc lên cổ nó.
Trương Đạt Dã vô cùng nghi ngờ chỉ giây sau là Tom sẽ rụt đầu vào sâu trong cổ luôn…
Sáng hôm sau Trương Đạt Dã vẫn được uống sữa, bởi vì Artoria cho Trương Đạt Dã phần cô thắng.
Nhưng Trương Đạt Dã thấy Tom tủi thân thì lại đưa cho nó.
Tom cố gắng kháng cự cơn thèm, cuối cùng chỉ lấy một nửa.
Không biết có phải đã bị cảm xúc của Tom ảnh hưởng hay không, sau khi Trương Đạt Dã tập thể dục buổi sáng thì rút thưởng nhận được [Kim cương nhỏ Tom mua lúc cầu hôn *1] và [Rượu Tom uống lúc thất tình *111].
Vì không muốn đả kích Tom, Trương Đạt Dã không dám nhìn lâu.
Cột vật phẩm này cũng nhiều ra phết, lâu thế rồi mà chưa thấy nó có giới hạn cao nhất.
Sáng nay cậu đã dạo quanh mấy tiệm tạp hoá và quán rượu, mục đích chủ yếu là xem người ta niêm yết giá, đến lúc về đã tiến hành điều chỉnh giá rượu trên kệ theo đề nghị của Gragas.
“Không phải chứ cậu em? Tăng giá thật đấy à!” Có người thấy giá rượu thì ra vẻ rất chi là khoa trương, trên thực tế thì hắn không hề cảm thấy giá hiện tại có gì không ổn.
Trương Đạt Dã nghiêm túc nói: “Vâng, nếu cứ bán như giá ban đầu thì tôi sắp không ăn nổi cơm nữa rồi.”
“Ha ha, thế nào chăng nữa thì không ăn nổi cơm cũng khuếch đại quá đấy? Chúng tôi mua là được!”
Những người khác cũng không hề tin.
Theo bọn họ thấy, cả cái quán rượu cũng chỉ có hai đứa nhóc và một con mèo, tốn mấy tiền cơm đâu chứ.
Chắc chắn là ông chủ nhỏ sợ mình tăng giá làm bọn họ chạy mất dép.
“Vậy cảm ơn mọi người ủng hộ!” Trương Đạt Dã cười tủm tỉm đáp lại.
Tuy rằng bọn họ ồn ào rất đáng ghét, nhưng lúc bỏ tiền thì đáng yêu khủng khiếp luôn.
Tom thu một đống quà nhỏ như thường lệ, thay áo đuôi tôm đàn một bản nhạc, giành được sự hoan hô khen ngợi của cả quán.
Bây giờ Trương Đạt Dã khá là nghi ngờ mấy bộ quần áo của Tom có tác dụng tăng cường kỳ quái nào đó.
Ví dụ như hôm qua nó cố ý thay đồ cao bồi lúc đánh côn đồ, đang đấu kiếm với cậu cũng giữa chừng đổi sang quần áo kỵ sĩ, khi nào đánh đàn thì phải thay áo đuôi tôm.
Lần nào Tom thay quần áo cũng khiến người ta cảm giác được phong thái của nó thay đổi rõ rệt.
Nhưng khả năng cao hơn là nó ham chơi, hoặc có vài phần tác dụng ám chỉ tâm lý, khiến nó làm việc càng tập trung hơn mà thôi.
Một bài nhạc kết thúc, có ông chú đẹp trai đội mũ tròn, mặc tây trang màu đen đi đến trước quầy rượu: “Em trai Đạt Dã phải không?”
Trương Đạt Dã ngắm nghía đối phương một hồi, nếu không phải hai bên ria mép hơi cong lên thì cậu còn tưởng Sác Lô đến cơ: “Vâng, chú gọi gì ạ?”
“Star Wines.” Ông chú đẹp trai gọi loại rượu đắt nhất ở chỗ cậu.
“Vâng.” Trương Đạt Dã xoay người lấy rượu, rót cho ông chú một ly, thuận miệng hỏi: “Trông chú lạ mặt thật đấy.”
“Ha ha, lão Bob sẽ không cảm thấy tôi lạ mặt.” Ông chú đẹp trai cười, tự giới thiệu mình: “Cứ gọi tôi là Bernice.
Tôi là thương nhân, tôi qua lại giữa các hòn đảo nửa đầu Đại Hải Trình, mấy tháng cũng chưa chắc đến Sabaody một lần.
Em trai chưa gặp tôi bao giờ cũng bình thường.”
“Thế ạ?” Ra là khách cũ, Trương Đạt Dã tò mò: “Buôn bán ở Đại Hải Trình nguy hiểm lắm nhỉ? Dạo này hải tặc hoành hành ngang ngược thế cơ mà.”
“Nguy hiểm là đương nhiên, nhưng không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng đâu.” Bernice uống một ngụm rượu rồi nói: “Tính ra thì kẻ địch lớn nhất của chúng tôi là biển chứ không phải hải tặc đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...