Cái này đỉnh nhé!
Trương Đạt Dã lấy đạo cụ này ra, đó là một cái cái lọ màu đen, có dán nhãn màu đỏ viết INVISIBLE-INK.
Trương Đạt Dã rút nút bần ra và thò ngón tay vào chấm mực nước: “À há! Ngón tay tàng hình thật này!”
Mực nước thuận ngón tay chảy xuống lòng bàn tay, khiến bàn tay cũng trở nên trong suốt.
Có vẻ như chỉ cần bôi một lớp là có tác dụng rồi, sẽ không có tình huống khủng bố kiểu da trong suốt thấy cả nội tạng bên trong.
Tom nhìn thoáng qua lát không còn hứng thú.
Mực nước tàng hình thôi, bình thường quá mà?
Artoria xáp lại gần, tò mò sờ sờ ngón tay biến mất của Trương Đạt Dã, kết quả là nơi tay cô tiếp xúc với mực nước cũng tàng hình theo.
“Rõ ràng không có khí tức của ma lực lại có thể ẩn thân.
Đạo cụ thần kỳ thật.” Artoria nắm mở bàn tay, không có cảm giác gì khác thường mà: “Nhưng vẫn còn cái bóng.”
“Chẳng khoa học gì...” Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua, xác nhận vẫn thấy bóng của bàn tay mình.
Cậu quả quyết dứt bỏ tri thức quang học ít ỏi tội nghiệp của mình, bắt đầu tự hỏi nên sử dụng thứ này thế nào.
Đầu tiên, tuyệt đối không thể làm chuyện ngoài tầm phê duyệt của trang web, nếu không thì nguyên chương truyện này cũng tàng hình theo cậu luôn.
Thế có lẽ dùng để điều tra tình hình địch được đấy nhỉ? Hoặc là cướp của người giàu chia cho người nghèo?
Ehm...!mình cần tàng hình làm khỉ gì đâu? Thà chờ sau này bán cho Sanji còn hơn.
Trương Đạt Dã chợt nảy ra một ý tưởng.
Cậu dính chút mực nước lên kiếm trúc, muốn thử xem có thể làm ra một cây kiếm không ai nhìn thấy hay không.
Kết quả lại khiến cậu thất vọng hoàn toàn, kiếm trúc chẳng thay đổi gì cả.
Nghĩ kỹ thì cũng chấp nhận được, bởi vì cái lọ đựng mực cũng không tàng hình mà…Vậy có phải sau này muốn tàng hình còn cần cởi sạch quần áo không?
Cậu thử bôi ít mực lên tay áo, kết quả là quần áo và một đoạn cánh tay cùng nhau tàng hình, mà cởi áo ra thì đoạn tay áo ấy khôi phục như cũ, cơ thể thì vẫn tàng hình.
Mà lần nữa mặc lại quần áo, đoạn tay áo vừa dính mực không tàng hình tiếp nữa… Xem ra cũng không thể chế tạo áo tàng hình.
Nguyên lý gì không biết? Nhận diện bằng AI à? Chỉ có thể than thở: không hổ là đạo cụ ở thế giới của Tom.
Cậu cất mực nước, rửa tay và tiếp tục rèn luyện.
Trương Đạt Dã đánh một trận với Artoria...!ăn đòn no nê.
Cậu cảm thấy không vui, ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi: “Tom, qua đây, hai ta đối luyện nào!”
Tom đang ngậm một con cá khô nhỏ, nghe vậy chỉ vào chính mình, trưng ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Không sai, đang gọi mày đấy.”
Tom thong thả lắc đầu, không muốn đánh.
Cái con mèo lười này! Trương Đạt Dã thấy thế thì hứa hẹn: “Nếu mày thắng, tao cho mày phần sữa bò của tao sáng mai.”
Tom vui mừng nhướng mày chạy vèo tới, cầm kiếm trúc đứng đối diện Trương Đạt Dã, nóng lòng muốn thử.
Artoria đi tới một bên, giơ tay lau mồ hôi: “Bắt đầu!”
Một người một mèo quơ kiếm trúc đánh canh cách, mỗi chiêu thức đều bài bản, động tác căn bản đều là kỹ xảo cơ sở mà Artoria dạy.
Tuy Trương Đạt Dã khá là bực bội, nhưng chỉ có thể thừa nhận mình cực khổ tập lâu như thế còn chẳng thành thạo bằng chú mèo Tom chỉ học duy nhất một lần.
Sau mấy chục chiêu, Trương Đạt Dã bỗng nhiên cảm thấy có lẽ mình cũng không yếu đâu, tại kiếm thuật của Artoria khủng bố quá thôi?
Trông Tom có vẻ mất hết kiên nhẫn, nó nhảy một bước dài về phía sau, giơ tay ra hiệu tạm dừng.
Trương Đạt Dã ngừng lại: “Sao thế?”
Tom bỏ kiếm trúc xuống, thò tay ra sau lưng bới một hồi, rút chiếc áo đỏ kị sĩ ra khoác lên người, lại đội thêm chiếc mũ vành đen cắm lông vũ trắng lên đầu.
“Bày vẽ ghê nhỉ?” Trương Đạt Dã không hiểu nó định làm gì.
Tom lại cầm kiếm lên, gật đầu ra hiệu với cậu rằng nó đã chuẩn bị xong.
Trương Đạt Dã chú ý tới tư thế cầm kiếm của nó khác hẳn nhưng không để ý nhiều, đằng nào mình cũng mạnh thế cơ mà.
“Xem kiếm!” Một câu rành rọt của Tom khiến Trương Đạt Dã giật mình.
Nó bằng lòng buông lời vàng ngọc cơ đấy!
Trương Đạt Dã cuống quít đón đỡ thanh kiếm trúc đâm về phía bụng mình.
Chỉ là Tom xuất kiếm nhanh, thu kiếm càng nhanh, Trương Đạt Dã chém hụt một cái.
Lúc này, kiếm thứ hai của Tom lại đâm tới.
Bụng Trương Đạt Dã đau nhói làm cậu gập cả người lại, sau đó bị kiếm thứ ba của Tom gác trên cổ.
“Người thắng là Tom!” Artoria phải nhìn Tom bằng ánh mắt khác.
Không ngờ nó còn am hiểu kiếm thuật cơ đấy.
Trương Đạt Dã ôm chân ngồi xổm dưới đất nghi ngờ cuộc đời.
Thế nên vừa rồi cậu có thể so mấy mươi chiêu với Tom là vì nó chưa quen kiếm thuật, giống với cái gọi là áp chế thực lực à?
Đáng giận, ghen tỵ thật.
Vẽ vòng tròn nguyền rủa nó không cưa đổ mèo cái...
Tom lắc lắc kiếm trong tay, thực hiện một lễ nghi kiếm sĩ mà Trương Đạt Dã xem không hiểu lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...