One Piece Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom


Gã cầm đầu đè cánh tay Trương Đạt Dã xuống, cười nói: “Em trai, mày mới tới đây không lâu.

Có biết tụi tao là ai không?”
Hai người khác cũng cười.
“Các anh nổi tiếng lắm à?” Trương Đạt Dã nhìn ba gương mặt qua đường không có gì đặc sắc trước mặt, chẳng có miếng ấn tượng nào.

Cậu thầm nghĩ trong bụng, hay là mình gặp phải ác bá khét tiếng vùng này?
Ba gã cười càng rạng rỡ: “Không không không.

Ý tao là mày không nhận ra tụi tao thì dễ làm rồi.”
Dứt lời, ba người co giò bỏ chạy.
Trương Đạt Dã còn đang chờ bọn họ tự giới thiệu, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Có điều ngay khi bọn họ sắp chạy ra khỏi cửa của quán rượu thì một đầu thòng lọng tròn bay đến, tròng ngay vào cổ một tên.


Bộ phận từ cổ trở lên của gã lập tức đứng khựng, nửa từ cổ trở xuống phản xạ văng lên thành hình cánh quạt xinh đẹp, nằm ngang giữa không trung một giây rồi mới té cái bịch xuống đất.
Cùng lúc đó, một cây chổi nện thẳng lên đầu gã thủ lĩnh, làm gã kêu gào thảm thiết ngã xuống đất.

Kế đó, cán chổi đổi chiều đâm vào bụng gã thứ ba, đánh cho gã đau đến mức cong người thành con tôm, ngã rạp xuống đất.
Trương Đạt Dã kinh ngạc nhận ra Tom đã thay quần bò, đội mũ cao bồi từ bao giờ không rõ.

Tay trái nó cầm sợi dây thừng, bước từng bước lại gần tên ngã xuống đất trước tiên, tay phải móc súng lục ra xoay xoay vài cái rồi dí vào đầu gã.
Artoria thì cầm chổi, chĩa cán chổi vào cổ họng của một tên khác như thể đang nắm trường thương.

Chỉ cần cô muốn, dù không có lưỡi thương cũng có thể đâm chết người được.
“Đạt Dã nói, ai không trả tiền thì chém.”
Nếu như không phải tay còn lại của cô vẫn cầm cái bánh quy cắn dở một ngụm thì chắc còn có lực uy hiếp hơn nhiều.
Sau khi ba gã muốn ăn chùa bị Tom và Artoria đánh gục, Trương Đạt Dã cảm thấy trí thông minh của mình bị đùa bỡn.

Cậu có vài phần thẹn quá thành giận, lập tức lôi cây súng săn mà Tom từng dùng để săn vịt hoang ra, hung tợn dí lên đầu của tên côn đồ cầm đầu:
“Không phải vừa nói không nhận ra tụi mày thì dễ làm à?”
Lúc này, quán rượu bùng nổ tiếng reo hò của đám người hóng hớt không chê lớn chuyện:
“Bis bis! Tom cao bồi quá tuyệt vời!”
“Tiểu thư Artoria mạnh thật đấy!”
“Em trai Đạt Dã quá kém cỏi...”
“Cậu chủ quán yếu vãi chưởng!”
...
Bọn họ đều biết Tom, chú mèo chơi piano chứ đâu.

Nhưng không ai ngờ nó còn có sức chiến đấu mạnh đến vậy.
Bọn họ cũng biết Artoria, nhưng vì cô luôn đưa lưng về phía đám người, ăn luôn miệng không nghỉ nên đám đàn ông cao lớn thô kệch đều tưởng cô gái nhỏ này chỉ được cái xinh mà thôi, thuần túy là linh vật của quán rượu.

Dù khi họ đi hỏi Trương Đạt Dã thì cậu đã giới thiệu Artoria là bảo vệ quán rượu rồi, chẳng qua không ai tin mà thôi.

Hôm nay bọn họ được chứng kiến thân thủ của cô cũng xem như mở mang tầm mắt.
Một cô gái nhỏ gầy teo nho nhỏ mà chỉ nháy mắt đã đánh gục hai gã đàn ông cường tráng cao hơn mình đến mấy cái đầu.

Nhìn tư thế ra chiêu sạch sẽ lưu loát của cô, ngay cả lọn tóc ngố trên đỉnh đầu cũng khiến người ta cảm thấy ngầu lòi.
So với một cô bé và một mèo, Đạt Dã chạy như điên ngược lại là người yếu nhất! Cho dù cậu hung tợn cầm khẩu súng chĩa vào đầu người ta thì bọn họ cũng chẳng cảm thấy cậu uy phong tí nào.
Bởi thế, không ít khách quen của Trương Đạt Dã bắt đầu ồn ào cười nhạo cậu, trêu cậu chạy bộ mỗi ngày không phải là vì luyện tập chạy trốn đấy chứ.
Trương Đạt Dã quay đầu rống giận: “Mấy người một vừa hai phải nhá! Còn gào nữa tôi lên giá bây giờ! Lên luôn bây giờ!”
“Xì...” Đám người không sợ miếng nào.

Tăng thì tăng đi, sớm hay muộn chẳng tăng, sướng miệng cái đã rồi tính sau.
Bọn họ thì không sợ, ba tên oắt lưu manh thì sợ đần luôn rồi.

Ăn cơm không trả tiền thôi mà, đâu đến mức lôi cả hàng nóng ra chứ hả? Mà đám người các người xem trò hay một cách an tĩnh giùm được không? Nhỡ may cậu chủ quán bị ghẹo tức quá, lỡ tay cướp cò thì tính sao?
“Có chuyện từ từ nói, mình từ từ nói nha...”
“Chúng tôi sai rồi!”
“Chúng tôi trả tiền mà!”

Ba gã lưu manh bị đánh quỵ rất dễ nói chuyện, cuống cuồng lấy tiền mặt trong túi ra, cung kính đặt dưới đất.
Trương Đạt Dã: “...”
Mấy người thức thời thế làm tôi khó xử đấy nhé.

Tôi còn đang bận nghĩ xem nếu các người không trả nổi tiền thì nên cho một trận hay đưa đến chỗ quan trị an cơ mà.
Chính xác, ngoài vùng đất trái phép, trên quần đảo Sabaody cũng có quan trị an, giống với cảnh sát trưởng Genzo ở quê hương của Nami vậy.

Bọn họ là nhân viên công tác của cơ sở lệ thuộc Chính Phủ Thế Giới.

Bởi vì chức trách chính của hải quân là bắt hải tặc, không thể chuyện gì cũng ném cho hải quân được.
“Có tiền thì sao phải ăn cơm chùa hả?” Trương Đạt Dã khỏ mấy cái lên đầu tên côn đồ.

Số tiền bọn họ lấy ra tương đương với bồi thường gấp ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui