“Tom, tối nay muốn đánh đàn piano nữa không?”
Tom ngừng nhai đồ ăn, lắc đầu đáp lại.
Đánh đàn piano sao thoải mái bằng việc nằm phè phỡn chứ.
“Xin lỗi, Tom không muốn biểu diễn.” Trương Đạt Dã trả lời.
“Đừng mà em trai.
Nhờ cậu bảo nó, nhất định phải đàn một bài!” Người đóng thuyền trẻ tuổi mặt như đưa đám.
“Đúng là Tom đàn piano hay thật, nhưng anh cũng không cần phải nghiện đến thế chứ?” Trương Đạt Dã cảm thấy có lẽ người này cần một hệ thống chống nghiện.
“Không phải thế.” Người đóng thuyền trẻ tuổi nhìn trái ngó phải rồi mới nói: “Thật ra tôi đang đánh cược với bạn bè, chỉ cần lát nữa bọn họ đến đây nhìn thấy con mèo đánh đàn là tôi kiếm được ba vạn Belly.
Lúc đó tôi sẽ chia cho cậu một nửa, giúp đỡ đi mà.”
Trương Đạt Dã nhún vai: “Nghe hấp dẫn đấy, nhưng chỗ tôi không phải rạp xiếc, tôi sẽ không ép Tom biểu diễn.
Nếu anh muốn xem thì tự mình đi thuyết phục nó đi.”
“Sao mà thế....!Được thôi, tôi sẽ thuyết phục được nó” Người đóng thuyền trẻ tuổi đi về phía Tom.
Trương Đạt Dã cũng mặc kệ anh ta, lo đi phục vụ rượu cho những người khách lục tục vào quán.
Ít phút sau, người đóng thuyền kia vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, không bao lâu sau lại chạy về, còn ôm một đống thứ thả rầm xuống quầy bar.
Trương Đạt Dã lờ mờ nhìn ra những thứ anh ta ôm là thức ăn cho mèo, cá hộp, cá khô nhỏ...
Sau đó cậu nhìn thấy Tom hớn hở nhào tới.
Người đóng thuyền trẻ tuổi phấn khởi chào hỏi Trương Đạt Dã, sau đó về gọi mấy người bạn xui xẻo kia đến.
Trương Đạt Dã chọc chọc Tom đang vùi vào đống thức ăn: “Có thế đã bị mua chuộc rồi à? Trong nhà không chuẩn bị đồ ăn vặt cho mày hay thế nào?”
Tom cười gượng, khoa tay múa chân với đống đồ nọ, ra hiệu muốn chia cho ba người.
Trương Đạt Dã xoa đầu Tom, mở thanh vật phẩm tìm hết mấy bộ quần áo của Tom rút được lúc trước cho nó, để nó thích mặc lúc nào thì mặc.
Khi người đóng thuyền trẻ tuổi dẫn bạn bè tới, ra hiệu ý bảo nhờ cả vào Tom.
Tom thay quần áo xong trong một giây, bước thẳng đến chỗ đàn piano dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy vị khách không biết chuyện, sau đó bắt đầu màn trình diễn của mình.
Có lẽ là vì đã nhận đồ của người ta nên lần này Tom nghiêm túc đàn bản “Hungarian Rhapsody no.2” cực khó, cũng chính là bài nó đàn trong buổi biểu diễn bị Jerry làm gián đoạn.
Vì lần này không có ai quấy rầy nên Tom biểu diễn vô cùng hăng say, ngay cả cổ áo giả rơi xuống mà nó cũng không buồn chỉnh sửa lại.
Đến khi Tom diễn tấu xong, cúi gập người cảm ơn thì cả quán rượu lặng ngắt như tờ, sau đó bùng nổ một tràng reo hò nhiệt tình.
Không phải ai ở đây cũng hiểu âm nhạc, nhưng bọn họ đều có thể nghe ra được khúc nhạc này rất hay, có thể cảm nhận được cảm xúc trong lúc biểu diễn… Đặc biệt là khi màn trình diễn xuất sắc lại được thực hiện bởi một chú mèo nhỏ không mấy nổi bật càng khiến mọi người kích động hơn.
Nhìn bọn họ bàn tán xôn xao thế kia, có khi Tom sẽ nhanh chóng trở thành ngôi sao của 59GR.
Trương Đạt Dã nhìn Artoria đang mở một bịch thức ăn cho mèo bỏ vào miệng bên kia, thầm nghĩ dù có ai ôm ý đồ xấu thì cũng ngăn chặn được.
Nhưng mà...
“Artoria, đấy là thức ăn cho mèo...”
“Tôi chỉ...!kiểm tra chất lượng hộ Tom thôi mà.” Artoria đang nhai thì mặt đỏ lên, lại vẫn nghiêm túc đánh giá: “Cũng ngon đấy, có vị cá, còn có vị gà.
Ừm.”
Trương Đạt Dã đỡ trán, đừng có tỏ ra nghiêm túc như vậy khi phân tích mùi vị thức ăn cho mèo chứ...!Nói đến nỗi tôi cũng muốn ăn thử...
Cuối cùng, Artoria đặt gói thức ăn cho mèo chỉ còn một nửa xuống, mở một lon cá hộp ra.
Trương Đạt Dã tỏ vẻ vui mừng, ít nhất thì đây là thức ăn mà người bình thường ăn.
Rõ ràng là thức ăn cho mèo không ngon chút nào.
Sau khi Tom trở lại trên quầy bar, có người vẫn muốn nghe thêm, còn ranh mãnh bắt chước người thợ đóng thuyền trẻ tuổi kia, mua một ít đồ ăn vặt để hối lộ Tom.
Nhưng lần này Tom thật sự không muốn đàn nữa, nó mệt rồi.
Trương Đạt Dã cũng ra mặt khuyên bọn họ.
Tuy không phải ai cũng hài lòng nhưng đa số bọn họ đều uống thêm hai chén vì vừa được mở mang tầm mắt, cống hiến không ít Belly cho quán rượu.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, Trương Đạt Dã tính toán lợi nhuận trong ngày đầu tiên mở cửa.
Sau khi trừ chi phí thì chỉ lãi 12 vạn Belly, trong đó còn có không ít công lao của Tom.
Tính toán chi phí ăn uống, nếu không mua thực phẩm quá đắt thì mỗi ngày cần hai, ba vạn Belly.
Nếu vậy thì xem ra việc nuôi sống ba kẻ tham ăn bao gồm chính mình cũng không khó lắm nhỉ!
Dù sau này việc kinh doanh không tốt bằng hôm nay cũng không phải vấn đề gì lớn, thậm chí dù chỉ thu được một nửa, khấu trừ chi phí ăn uống thì vẫn còn dư tiền mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...