Chỉ có Goodman cười sung sướng, bởi vì hắn mở cá cược, mà những người chẳng ai cược đúng cả, nhà cái hốt sạch.
Trương Đạt Dã rất muốn nói bọn họ thật sự ăn no rửng mỡ.
Mười lăm thợ đóng tàu hóa bi phẫn thành tửu lượng, mỗi người quất một chai rượu, còn không thèm dùng cốc, cứ thế nốc thẳng cả chai.
Rượu họ uống đều có giá 1000 Belly trở lên, Trương Đạt Dã mặt mày hớn hở.
“Người cầm đầu bọn họ là chú Goodman.
Khi tôi mới đến đây, cả tôi và Tom đều được gia đình họ quan tâm, chăm sóc rất nhiều.” Trương Đạt Dã bưng vài đĩa gà quay, thịt nướng cho bọn họ rồi quay về sau quầy rượu, giới thiệu với Artoria.
“Nghe có vẻ là người tốt.” Artoria gật đầu, thấy đám người đang ồn ào huyên náo bên đó không có dấu hiệu gây rối thì phối hợp ngồi yên, ăn bánh ngọt của mình.
Goodman và đồng nghiệp khoác lác hồi lâu, lại quay sang nói chuyện phiếm với Trương Đạt Dã.
“Thế nào rồi chú em, mấy ngày nay thuận lợi chứ?”
“Vẫn tốt ạ.
Cũng chỉ bận lúc quét dọn và kiểm kê hàng hóa thôi.
Nếu khách hàng đều ổn thỏa như thế này thì có vẻ mở quán rượu cũng đơn giản nhỉ?”
“Ha ha, phần lớn thời gian đều thế này! Nếu không thì sao người như lão Bob cũng có thể kinh doanh lâu như vậy mà không lỗ chứ.” Goodman nốc một hớp rượu: “Nhưng cậu dọn dẹp sạch sẽ thật đấy, không giống trước kia, lúc nào cũng dầu mỡ bóng nhẫy.”
Đương nhiên là sạch sẽ! Đích thân Tom ra tay mà.
Nó không dỡ luôn cái quán rồi xây lại là nể tình lắm rồi đấy.
“Nhỡ may có người càng thích cảm giác bóng mỡ của quán cũ thì sao?” Trương Đạt Dã thật sự cảm thấy mấy quán rượu cũ trong phim càng tồi tàn, dầu mỡ, sau đó thêm quả bếp củi xào xáo thì càng có hương vị.
Nhưng thôi thì chỗ mình kinh doanh, giữ gìn vệ sinh thì hơn, đằng nào cũng không có bếp củi mà xào xáo.
Goodman không hề đồng tình: “Ở đâu ra người kỳ quái như thế chứ.”
Trương Đạt Dã cười: “Sao dạo này không thấy bé Bayer đâu thế ạ?”
“Molly không cho phép thằng bé đến gây thêm phiền hà cho cậu.
Cô ấy lo mấy ngày nay cậu bận rộn khai trương.” Goodman trả lời.
“Chú cũng thấy rồi đấy, chỗ cháu đâu tới nỗi bận rộn, thằng bé có thể qua chơi bất cứ lúc nào.” Trương Đạt Dã cảm thấy Bayer là đứa bé hiểu chuyện nhất trong số rất nhiều em báo con mà cậu từng gặp.
“Được rồi, tôi sẽ nói với thằng bé.
Nhưng tôi đang định đưa thằng bé đến xưởng đóng tàu học việc.”
“Thằng bé còn chưa tới năm tuổi mà?”
“Năm tuổi thì sao, nhớ lúc tôi còn trẻ...” Goodman khựng lại, nói là còn trẻ thì cũng đâu thể trẻ tới tận năm tuổi, không bốc phét được, ngại quá đi mất.
Hắn nâng chai rượu lên tu ừng ực: “Nói tóm lại, tôi không muốn nó chạy khắp nơi mỗi ngày nữa.”
Trương Đạt Dã gật đầu.
Quen biết thì quen biết, cậu vẫn không tiện tham dự nhiều về cách dạy con của người ta.
“Ngược lại là chú em đấy, cậu quen vị tiểu thư kia từ bao giờ? Trông cô bé không giống người bình thường nhỉ?” Goodman khoác vai Trương Đạt Dã, đè thấp giọng, nở nụ cười của trưởng bối: “Lúc Molly nghe tin cậu đi dạo phố với một cô bé thì cười ha hả, nói em trai Đạt Dã cũng tới tuổi rồi.
Cô ấy còn cố ý nhờ tôi hỏi cậu xem hai người có phải...!quan hệ kia không?”
Artoria kỳ quái nhìn sang phía hai người, Trương Đạt Dã xua tay ra hiệu không có việc gì.
Trương Đạt Dã bị mùi rượu phả đầy mặt, ghét bỏ đẩy Goodman ra: “Cháu đã nói cô ấy là bảo vệ rồi.
Là kỵ sĩ đến từ nước Anh, rất đáng tin cậy.”
Goodman còn muốn hỏi thêm, nhưng những người khác đã la lên: “Chú em ơi, hết rượu rồi này! Cả thịt nữa!”
“Có ngay!” Trương Đạt Dã vội vàng chạy đi bưng món.
“Goodman, chạy qua bên đó tránh rượu đấy hả!”
“Tránh cái rắm, ông đây có thể uống gục mười đứa tụi bây nhá!”
Đoàn người ồn ào, nhốn nháo một phen, tiêu tốn gần một trăm nghìn Belly.
Đấy là còn do buổi chiều họ phải đi làm việc nên không uống nhiều được.
Lợi nhuận rất cao, nhưng khoản thuế kếch xù khiến Trương Đạt Dã hơi đau lòng.
Cậu nghĩ thầm trong bụng, không bằng đợi đến khi thực lực đủ mạnh, chạy đến vùng đất trái phép để chặt chém người ta như Shakky cũng được.
Sau khi nhóm thợ đóng tàu rời đi, lại lục tục có vài đợt khách đến.
Một số người uống rượu đỡ buồn, cũng có người túm năm tụm ba.
Thỉnh thoảng lại có khách quen cũ của quán hỏi thăm lão Bob, Trương Đạt Dã nói thật, cũng cố gắng nói chuyện phiếm vài câu với khách.
Đơn giản nhất là nói về mấy tin tức mới đăng trên báo như băng hải tặc nào lại gây chuyện, đô đốc hải quân nào lập công…
Quán rượu mở cửa từ mười một giờ trưa đến hai giờ chiều mới tạm nghỉ, Trương Đạt Dã tranh thủ dọn dẹp bàn rượu bừa bộn.
Cậu ăn cơm trưa nhân lúc vắng khách, khá là vội vàng.
Trương Đạt Dã đang cân nhắc xem sau này có nên ăn trưa sớm từ mười rưỡi không.
Ăn xong cũng gần đến mười một giờ rồi, sau đó mở quán là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...