“Chị ngồi với Tom ở quầy rượu, uống trà, đọc báo, ăn vặt là được rồi.”
Trương Đạt Dã cảm thấy cũng chẳng có việc gì cần giúp đỡ.
Bình thường lão Bob cũng một mình kinh doanh đấy thôi.
Chưa kể, nghĩ đến cảnh Artoria bưng khay mang rượu cứ thấy quái quái thế nào ấy.
Có phải đang trong Grand Carnival chính thức đâu.
Artoria nhìn cậu: “Nhưng tôi cũng muốn giúp mà.”
Trương Đạt Dã nghĩ ngợi: “Vậy cô làm bảo vệ của quán rượu đi.
Nếu có người gây chuyện, cô giúp tôi chém hắn.
Nếu có người uống rượu không trả tiền, cô giúp tôi chém hắn.”
“Được, nhất trí!” Artoria gật đầu nghiêm túc, cọng tóc ngố trên đầu lắc lắc theo động tác của cô.
Sau đó cô lại hỏi thêm: “Vậy lúc không có ai gây chuyện thì sao?”
“Thì ngồi với Tom ở quầy bar, uống trà, đọc báo, ăn vặt.”
“...” Artoria cảm thấy mình bị qua loa có lệ, nhưng cô không có chứng cứ.
Ngay sau đó, Tom bưng món ngon ra tới, khiến Artoria tạm thời quên khuấy mất.
Ăn một miếng thịt bò, quá thơm, siêu ngon.
Lại ăn một miếng nữa, nhai mấy cái~ Hạnh phúc quá đi~
Vui vẻ đến mức sắp xuất hiện hiệu ứng đặc biệt rồi~
Giúp đỡ quán rượu cái gì, sao cũng được...
Sau khi ăn xong, Trương Đạt Dã lại tiếp tục luyện tập vung kiếm đến khi run tay mới thôi.
...
Hôm sau, vẫn là Tom rời giường sớm nhất.
Nó ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống dưới, ra ngoài cửa lấy ba bình sữa và một tờ báo.
Nó xem lướt qua tiêu đề tin tức, không thấy có nội dung mà mình hứng thú thì gập lại gọn gàng, đặt trên quầy rượu, sau đó xoay người vào bếp nấu bữa sáng.
Trương Đạt Dã và Artoria kết bạn ra ngoài tập thể dục buổi sáng, bất kể thế nào đều không được nơi lỏng rèn luyện thể lực.
Không gian trong sân vẫn quá hẹp, chạy bộ không thoải mái.
Thế là “Đạt Dã chạy như điên” tái xuất giang hồ, còn dẫn thêm một cô nữ sinh tóc vàng xinh đẹp chạy cùng…
Artoria mặc quần áo thể dục trông càng giống học sinh trung học.
Hôm qua đã có người chú ý hai người họ đi dạo phố cùng nhau rồi, hôm nay hai người cùng tập thể dục buổi sáng càng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Có người đóng thuyền trên đường đi làm nhìn thấy bọn họ thì đã âm thầm chuẩn bị sẵn bản thảo ba nghìn chữ, định bụng khoác lác lúc làm việc.
Mà hai vị đương sự thì vừa chạy chậm vừa nói chuyện phiếm, vận động nhẹ nhàng thế này vẫn thừa sức hai người.
“Artoria, sau này tôi có nên đeo thêm đồ nặng để chạy bộ không?” Trương Đạt Dã gần như đã quen ánh mắt xem cuộc vui của mọi người, rối rắm chuyện đó còn không bằng hỏi thêm về phương diện rèn luyện.
Artoria cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác: “Đeo cũng được.
Khi nào cậu có thể chạy quanh đảo hai vòng mà vẫn còn sức thì miễn cưỡng có thể đeo thử xem.”
Trương Đạt Dã ước lượng kích thước của hòn đảo này: “À thì...!Bây giờ hơi khó, nhưng chắc cũng nhanh thôi.
Dạo này thể lực của tôi tăng nhanh lắm.”
Nghe đến đây, Artoria nhìn cánh tay của Trương Đạt Dã: “Cánh tay cậu không sao chứ? Cường độ huấn luyện vung kiếm hôm qua đã vượt qua phạm vi người mới học rồi.”
Trương Đạt Dã vừa chạy vừa gập cánh tay: “Ngủ một giấc, sáng dậy là không sao rồi.
Tôi cảm thấy hôm nay còn có thể tăng thêm cường độ.”
Artoria như có suy nghĩ: “Tôi cứ cảm thấy thể chất của cậu hơi khác với người thường.”
“Đúng là tốt hơn trước kia nhiều.
Mà nhiều lúc cũng lạ lắm nhé.
Ví dụ, rõ ràng mới bị đói đến gầy sọp, nhưng ăn vài bữa là nhanh chóng khôi phục như cũ.
Khá giống Seimei Kikan*.” Nhắc tới đây, Trương Đạt Dã thuận tiện giải thích cho Artoria về Lục Thức hải quân và Seimei Kikan.
*Seimei Kikan (Sinh Mệnh Quy Hoàn): biến thể của kỹ thuật Kamie, kỹ thuật thứ 6 trong Lục Thức hải quân.
“Chiêu thức thú vị thật.
Nếu thật sự có Seimei Kikan, vậy bình thường huấn luyện gần như có thể bất chấp tất cả.”
“Vấn đề là tôi chưa học nó bao giờ.
Chưa kể, phải dùng ý thức khống chế mới thi triển được nó, nhưng tôi không có cảm giác gì.” Trương Đạt Dã buồn bực: “Thật ra trong Lục Thức thì tôi hứng thú với Geppo* nhất.”
*Kỹ thuật thứ 1 trong Lục thức hải quân.
“Cũng đúng, nếu nắm giữ cách thức hành động giữa không trung thì sẽ lựa chọn được nhiều phương thức chiến đấu hơn.
Nhưng tôi không thể tưởng tượng ra cách thức đạp không khí để di chuyển trong không trung, chắc phải tận mắt nhìn thấy mới có chút manh mối.”
Độ khó của việc sáng tạo một chiêu thức và bắt chước một chiêu thức rất khác nhau.
Nhiều cường giả thể thuật chỉ cần xem qua Lục Thức hải quân một lần là biết rõ cách phát lực, từ đó phá giải hoặc bắt chước.
Nhưng bọn họ không định sáng tạo.
Một mặt là không cần thiết, đằng nào cũng chẳng cần bồi dưỡng tân binh hay gì, mặt khác thì độ khó khi sáng tạo từ không có gì là rất cao.
Hai người vừa trò chuyện vừa chạy chậm một đường, vòng qua hai quảng trường rồi quay về cửa quán rượu.
Trước khi mở cửa quán rượu, cô giáo Artoria chuẩn bị tăng thêm chương trình học mới cho Trương Đạt Dã.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...