Không chờ Trương Đạt Dã suy nghĩ cẩn thận, Shanks đã rút thanh đao “Gryphon” ra.
Ngay sau đó, trên người Artoria hiện lên áo giáp màu bạc, hai tay cầm kiếm chạm vào thanh đao trong tay Shanks.
Keng! Đao kiếm va chạm, gió lốc nổi lên bốn phía.
Khi hai Haki bá vương va chạm vào nhau, không có dị tượng xé trời đuổi mây như trong hoạt hình, đao trong tay Shanks cũng không chuyển thành màu đen.
Hai người giao phong chiêu đầu tiên như thể đều là kiếm khách thông thường vậy.
Nếu không phải Phong Vương Kết Giới tan biến, làm lộ ra hình dáng thực tế của thanh kiếm trong tay Artoria thì có lẽ Trương Đạt Dã sẽ cảm thấy đúng là phổ thông.
Tom đã trở nên thành thật, lông trên người nó bị gió thổi rối tung.
Người đàn ông tóc đỏ trước mắt hình như hơi đáng sợ, hoàn toàn là một đẳng cấp khác so với tên ngốc bị nó và chủ nhân mang đi đổi tiền.
Đến tận bây giờ, Tom vẫn nghĩ mình chỉ là một chú mèo bình thường, kiểu rất sợ chết ấy.
Dù chủ nhân nói nó sở hữu cơ thể bất tử thì nó vẫn cứ đinh ninh rằng mình may lắm mới sống sót nổi.
Chưa kể dù có bất tử thật chăng nữa, bị đánh vẫn đau mà.
“Hóa ra là kiếm thật.
Xin lỗi cô bạn nhỏ, tôi cảm thấy bị người ta chĩa kiếm vào nên không nhịn được chém tới.
Nói đi cũng phải nói lại, chĩa mũi kiếm vào người khác là không lễ phép đâu nhé.”
Shanks trông như không có địch ý, vừa thấy rõ vũ khí trong tay Artoria đã lập tức thu đao mỉm cười.
Nhưng chỉ quan sát chốc lát như vậy khiến anh không nhìn ra vừa rồi là năng lực của trái ác quỷ hay kiếm thuật đặc biệt của cô.
Artoria vẫn chĩa kiếm về phía anh, thân kiếm loang loáng ánh sáng vàng: “Người tùy tiện bộc phát khí thế mà cũng chú trọng lễ phép cơ à?”
“Ha ha ha, tôi chỉ không muốn gây ra động tĩnh quá lớn thôi.
Chắc là làm hơi quá hả?” Shanks đưa tay gãi đầu, cười ngây ngô: “Hình như chú em bên kia có biết tôi à?”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Shanks Tóc Đỏ đúng không? Tôi vừa thấy tin nhóm các anh tiến vào Đại Hải Trình hồi tháng trước, không ngờ các anh đến quần đảo Sabaody nhanh như vậy.”
Shanks cười nói: “Tôi chỉ đi ngang qua, tiện đường tới tìm một người.
Trông mấy người các cậu không giống hải quân hay thợ săn tiền thưởng nhỉ? Hay là nể mặt tôi, chúng ta bỏ qua nhé?”
“À, thế thì tôi nể mặt anh vậy.” Nể mặt Shanks có mất mặt không? Trương Đạt Dã cảm thấy không hề, nói là thức thời thì hợp lý hơn.
Nhưng nói gì cũng phải tôn trọng ý kiến của đồng đội.
Cậu sợ Artoria muốn đánh tiếp: “Artoria?”
Artoria gật đầu, thu kiếm lại.
Cô và Shanks không có bất cứ thù sâu hận nặng gì, ra tay cũng chỉ vì hiểu lầm.
Hơn nữa, có khi thực lực của cô còn kém hơn đối phương một chút.
Nếu bắt buộc phải đấu thì cô cũng không e ngại, chỉ lo không bảo vệ được Trương Đạt Dã.
Nếu có Avalon* ở đây thì tốt rồi.
*Avalon (Vùng Đất Mộng Tưởng Vĩnh Hằng): Bảo khí - là chiếc vỏ kiếm thiêng liêng của Excalibur, hiện thân cho miền đất vua Arthur tìm kiếm.
Sau khi Shanks rời đi, nhóm Trương Đạt Dã cũng không còn tâm trạng đi khu vui chơi nữa.
Họ tiến thẳng đến phố mua sắm để mua quần áo và kiếm trúc hải vực dùng cho rèn luyện.
Về phần có đi báo cáo với hải quân hay không ấy à? Thôi miễn đi, 99% người Shanks muốn tìm là Rayleigh.
Nói ra có khi hải quân còn chê cậu tọc mạch.
Ngược lại, tâm trạng của Shanks bên này tương đối tốt.
Anh vui vẻ kể ông già râu trắng nghe những chuyện mình đã trải qua: “Ngài Rayleigh, lúc đó tôi giật mình đấy.
Không ngờ tên tiểu quỷ ở biển Đông lại có thể nói ra lời thề thuyền trưởng giống hệt thuyền trưởng Roger!”
“Vậy nên cậu đã cho người ta chiếc mũ rơm.” Rayleigh cầm cốc rượu, nhìn cánh tay cụt của Shanks: “Nhưng cánh tay cậu là vụ gì?”
Shanks nâng tay phải chạm vào chỗ cụt tay bên còn lại, không hề biểu lộ chút tiếc nuối nào: “Tôi cược nó vào thời đại mới!”
“Thế à? Vậy thì đúng là một canh bạc lớn rồi.” Rayleigh cầm bình rượu cười ha hả, nhìn cậu nhóc thế hệ sau trước mặt.
Tiểu quỷ năm đó cũng đã trưởng thành đến mức này rồi.
“Còn kém thuyền trưởng xa lắm.” Sau đó, Shanks như nhớ ra chuyện gì: “Đúng rồi, vừa nãy tôi gặp được người thú vị trên đảo này...”
Cô bé tên Artoria kia trông khá nhỏ tuổi mà thực lực đã mạnh đến vậy rồi.
Shank còn tưởng người như thế rất khó thương lượng, không ngờ đối phương có thể dừng tay dứt khoát như thế.
‘Chẳng lẽ mặt mũi của mình thật sự có ích?’
...
Artoria đã thay quần áo mới.
Cô mặc vào chiếc áo sơ mi kiểu nữ màu trắng, cổ áo đeo ruy băng xanh lam thắt thành nơ, phối với chiếc váy dài màu lam, tất dài đen và bốt cao cổ.
Lúc mới đến, thấy Vua Kỵ Sĩ cởi bỏ khôi giáp thì có cảm giác như biến thành đại tiểu thư quý tộc, giờ cô thay chiếc váy kia ra, lại hóa thân thành nữ sinh cấp ba.
Artoria thay quần áo xong thì cười tủm tỉm, giang rộng tay xoay một vòng tại chỗ.