“À…” Miok nhìn Trương Đạt Dã vẻ nhiều chuyện, rõ ràng là đã nghĩ quá lên: “Em chào chị Artoria, em thấy chị còn xinh đẹp hơn cả Nữ hoàng hải tặc kia nha!”
Thật ra tuổi tác của Artoria đã dừng lại ở mười lăm tuổi, bề ngoài trông không trưởng thành chút nào, nhưng không biết có phải do tự mang khí chất lãnh tụ hay không mà cô gái nhỏ vừa gặp cô đã vô thức gọi chị.
“Chào em.” Artoria không thân thiết ngay được như cô bé, chỉ lễ phép đáp lại một câu.
Bọn họ nói chuyện phiếm vài câu đơn giản rồi Miok rời đi, cô bé còn phải làm việc.
“À Miok này, từ mai tăng lượng sữa bò lên thành ba phần nhé.” Trương Đạt Dã gọi với theo bóng lưng của Miok.
“Vâng!” Cô gái nhỏ phất tay tràn đầy sức sống, âm cuối kéo dài thật dài.
“À đúng rồi? Sao Artoria lại biết ngôn ngữ của thế giới này thế?” Trương Đạt Dã hỏi.
Tùy tùng do các ngự chủ trong Cuộc Chiến Chén Thánh triệu hoán sẽ trực tiếp thu được kiến thức căn bản của thời đại kia, văn tự và ngôn ngữ đương nhiên không nói chơi.
Nhưng nơi này lại không phải là Cuộc Chiến Chén Thánh.
Artoria nói: “Là sức mạnh của khế ước.
Khi tôi được triệu hoán thì thấy dòng chữ [tiêu hao 10% năng lượng] để tải gói ngôn ngữ.”
“Cho nên tốn thêm 10% năng lượng để triệu hoán nhân vật là dùng vào chỗ này à? Tôi còn tưởng rằng tiêu hao nhiều hơn chỉ là bởi vì nhân vật đặc biệt hơn vật phẩm chứ.” Nhưng sao Tom không nhắc đến việc này...!Quên đi, Tom không thể phân tích theo lẽ thường được, cũng có thể là do nó biết quá nhiều nên không chú ý đến việc biết thêm một ngôn ngữ mới.
“Được rồi, đi một vòng cũng hòm hòm rồi đấy.
Chúng ta sang đảo khác xem thử đi.” Trước kia Trương Đạt Dã nhát cáy, vẫn luôn lòng vòng trên một đảo này.
Bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được, nghĩ đến việc đi nơi khác thăm thú.
Artoria đương nhiên đồng ý, cô vốn muốn hiểu biết rõ hơn về nơi này.
“Vậy mục tiêu là phố mua sắm ở hòn đảo số 30, cách đây hơi xa.
Chúng ta cưỡi xe nhé, tiện thể ngắm cảnh dọc đường luôn.”
Cậu còn định hỏi Artoria xem mặc váy dài có tiện cưỡi xe hay không, sau đó nhớ ra cô vẫn mặc như vậy khi cưỡi ngựa được cơ mà, thế nên không hỏi ra miệng nữa.
Cưỡi xe là đang nói về xe đạp bong bóng chỉ có ở quần đảo Sabaody.
Thuê thì 500 Belly mỗi chiếc một ngày, mua thì tốn 10000 Belly.
Trương Đạt Dã quyết định thuê hai chiếc, sau này mà cần thì mới mua.
“Artoria, đến đây, chui vào trước đi.”
“Chui?”
Dưới sự trợ giúp của Trương Đạt Dã, cả người Artoria nằm nghiêng bên trong một cái bong bóng lớn, sau đó cô nắm chặt tay lái bị nhét vào cùng, giẫm hai chân lên bàn đạp.
Một thiết bị trông giống cánh quạt lộ ra bên ngoài bong bóng, như vậy cả xe và người đều sẽ lơ lửng giữa không trung, duy trì sự cân bằng kỳ quái.
Lúc này, chỉ cần giẫm bàn đạp như đi xe đạp là có thể sản sinh ra động lực đẩy xe đi tới.
*Xe đạp bong bóng, hay còn gọi là Bon Chari
Khoảnh khắc hai chân Artoria dẫm lên bàn đạp, cô lập tức nắm được phương pháp sử dụng xe đạp bong bóng.
Cô hưng phấn lái thử mấy vòng xung quanh Trương Đạt Dã: “Nhẹ nhàng ghê, cảm giác như cưỡi ngựa ấy.”
“Loáng cái đã biết đi, đúng là cô gái nhỏ thông minh.” Ông chủ thuận miệng tuôn ra mấy câu khen ngợi như không cần tiền.
Trương Đạt Dã cũng tiến vào bên trong bong bóng, thích nghi với loại xe đạp đặc biệt này.
Nếu hỏi cậu cảm giác thế nào, thật ra thì cậu tương đối quen với xe đạp bình thường hơn… Khi nào rảnh có thể hỏi xem xe của Chim Trĩ Xanh mua ở đâu.
Điều kiện là gặp được người ta.
Tom núp ở trong lòng Trương Đạt Dã, từ sau lần bị ngã thành bánh mèo, nó cũng không dám tự chui vào trong bong bóng nữa.
Đúng là đứa nhỏ đáng thương.
Bởi vì ông chủ quen biết Trương Đạt Dã nên không đòi tiền cọc.
Nghĩ kỹ thì hình như lần đám người Luffy đến Sabaody thuê xe đạp bong bóng, chưa được mấy chốc đã gặp chuyện nhân ngư Keimi bị bắt cóc, sau đó đánh Thiên Long Nhân chạy trốn tứ tán.
Hình như bọn họ không trả lại xe bong bóng thì phải? Nếu không giao tiền thế chấp thì ông chủ đúng là lỗ nặng.
Trương Đạt Dã và Artoria cưỡi xe song song, đi thẳng về hướng Bắc, đến hòn đảo số 40 trước.
Sau đó mới hướng về phía Tây, dù cưỡi xe cũng phải tốn một, hai tiếng.
Nhưng đã gọi là ngắm cảnh thì chậm một chút cũng không sao.
Từ hòn đảo số 50 đến số 59 không khác nhau mấy, đều gồm xưởng đóng tàu và khu dân cư.
Từ số 40 đến số 49 mới có rất nhiều khu ngắm cảnh và tiệm đặc sản.
Có một số hòn đảo địa thế rất quái lạ, bởi vì mặt đất dưới chân đều là do rễ cây hình thành, nhiều nơi rễ cây cong vênh lên cho nên rất cao, nhưng vẫn có người xây nhà ở phía trên đó.
Điều này gợi cho Trương Đạt Dã nhớ tới ở thành phố nào đó, đẩy cửa sổ ở tầng năm ra, ngoài cửa sổ có thể là đường cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...