Nguyện vọng của Tom là làm một con mèo nhà hạnh phúc.
Tuy lúc ở nhờ nhà của Goodman là những ngày tháng mà Tom cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cũng không có phiền não gì, nhưng tóm lại vẫn không phải nhà của mình.
Bây giờ chủ nhân đã mua cái quán rượu này, từ nay về sau đây là nhà của nó chứ còn gì nữa?
Ai có thể lý giải khát khao có được một mái nhà của con mèo trôi dạt khắp nơi cơ chứ?
Và tâm trạng ấy dẫn tới trạng thái hiện tại của Tom: tay phải cầm khăn lau, tay trái cầm chổi lau nhà, chân trái còn giẫm lên một cái bàn chải.
Tom một lòng ba việc, quét dọn tới đâu lui lại tới đó.
Khi Trương Đạt Dã vừa quét dọn xong phòng ngủ trên tầng hai, chuẩn bị xuống lầu vứt rác thì vừa lúc chứng kiến cái gì gọi là sạch như lau như li, sáng sủa như mới.
Nếu không phải sàn nhà làm bằng gỗ thì có khi bây giờ đã soi được bóng người rồi.
Tom mệt muốn chết, ngồi bệt dưới sàn dựa lưng vào quầy bar, lau mồ hôi trên trán.
“Tom làm đấy à? Đỉnh của chóp!” Trương Đạt Dã nhìn sàn nhà sạch sẽ, gần như không nỡ dẫm chân xuống.
Tom nghe Trương Đạt Dã khích lệ thì tươi cười gật đầu, giờ nó chỉ muốn nghỉ ngơi, còn muốn ăn gì đó nữa.
Trương Đạt Dã nhìn một lượt không gian quán rượu, trước hết là cánh cửa cao hai mét rưỡi.
Ngoài cửa hai cánh như bình thường thì có thêm hai cánh cửa nhỏ bên hông.
Bây giờ cửa đều đóng chặt, bên ngoài treo một cái bảng thông báo tạm thời không kinh doanh.
Người của thế giới này đạt chiều cao hai mét là chuyện bình thường, còn có không ít người cao gần ba mét, thế nên muốn nhà hàng, quán rượu… thì phải thiết kế cửa và trần nhà cao một chút.
Quán rượu này xem như bảo thủ, trần nhà ở tầng một hình như chỉ cao khoảng bốn mét, nếu Urouge* một trong các Siêu Tân Tinh đến đây, lúc đứng lên còn phải coi chừng đụng vào đèn chùm trên nóc nhà.
*đến từ hòn đảo bầu trời.
Được đánh giá là một trong những thuyền trưởng cướp biển, được xứng danh trong 12 tên cướp biển thuộc thế hệ tồi tệ nhất.
Vào cửa là tới lối đi chính giữa, hai bên đều bày bốn bàn rượu và những chiếc ghế đồng bộ.
Cuối lối đi là một quầy bar, trước quầy bar có ba chiếc ghế đẩu tròn.
Bức tường phía sau quầy bar được lắp kệ đựng rượu, bên trái kệ có một khoảng trống, bên tay phải mở một cánh cửa nhỏ dẫn ra phía sau, cũng có thể đi thẳng lên tầng hoặc rẽ phải vào bếp, còn có thể đi vòng ra phía sau cầu thang, từ gian xép cầu thang đi vào hầm rượu không quá dễ thấy.
Trên ba bức tường có những cánh cửa chớp hình vòm nho nhỏ, ánh nắng chỉ có thể lọt qua những khe hở hạn chế, khiến toàn bộ quán rượu có vẻ hơi lờ mờ.
Trong góc có mấy chậu cây xanh không rõ tên, dường như không được chăm sóc cẩn thận.
Toàn bộ quán rượu khá rộng, bởi vì các bàn rượu cách xa nhau nên nhìn có vẻ hơi trống trải.
Để Tom phải dọn dẹp một khu vực lớn như thế trong thời gian ngắn, đúng là vất vả cho nó.
Trương Đạt Dã nhìn khoảng trống bên trái quầy bar, lấy một đạo cụ từ thanh vật phẩm ra ngoài.
[Tủ lạnh lớn của nhà Tom.]
Cậu vừa mở tủ lạnh đã cảm thấy một luồng khí lạnh đập vào mặt, cất giữ trong thanh vật phẩm hơn hai mươi ngày mà cả tủ lạnh lẫn đồ ăn bên trong vẫn duy trì trạng thái vốn có.
Có thể cắm giắc cắm điện tủ lạnh vào ổ điện trống trên tường.
Khoa học kỹ thuật thế giới này rất quái lạ, thiết bị đồ điện cần có thì đều có, vòi nước và bếp ga trong bếp cũng khiến cậu hơi bối rối.
Nhưng Trương Đạt Dã cũng quên hỏi phải trả tiền điện, tiền nước, tiền ga ở đâu, không chừng tính cả vào thuế rồi cũng nên?
Trương Đại Dã mở tủ lạnh lấy gà quay, lạp xưởng, bít tết nấu chín, sữa bò, trái cây và hai phần kem ly, đặt lên quầy bar.
Tom ngửi được mùi thơm thì lâng lâng lướt tới, liếm liếm miệng, nhìn Trương Đạt Dã đầy mong đợi.
“Ăn thôi, đây là hầu hết những thứ ăn luôn được rồi.
Trưa nay ăn tạm thế đã, lát nữa chúng ta lại đi mua một chút nguyên liệu và công thức nấu ăn sau.”
Trương Đại Dã biết nấu ăn, nhưng phần lớn thời gian đều phải dựa vào Baidu, làm từng bước theo công thức.
Nhắc mới nhớ, trước kia quán rượu này thậm chí còn không thuê đầu bếp.
Nghe ý tứ lão Bob thì hầu hết mọi người đến đây để uống rượu chứ không phải để ăn, hàng ngày chỉ cần chuẩn bị sẵn một số thực phẩm nấu chín tiện lợi và đồ nhắm rượu là được.
Cùng lắm thì đến mấy nhà hàng gần đó mua đồ ăn về, kiếm ít tiền chênh lệch là được.
Sau bữa ăn, Trương Đạt Dã trải một chiếc chăn nhỏ lên quầy bar để Tom nghỉ ngơi trong khi cậu đi kiểm lại rượu.
Lão Bob mới nhập hàng cách đây không lâu, cậu cầm danh sách rượu lão lưu lại tới so sánh, giá bán lẻ dao động từ năm trăm Belly đến mười nghìn Belly.
Năm trăm Belly tương đương giá một phần cơm cà ri trong quán cơm nhỏ, mà mười nghìn Belly gần như đủ chi phí sinh hoạt hàng tháng của một người bình thường… nếu tiết kiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...