One Piece Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom


Kết quả là hôm qua gặp được tên tóc nổ tung kia, nói là coi trọng nội tạng của ông chủ một quán rượu nhỏ, cho ra thù lao rất khả quan, nhưng thực tế là không buồn chi cả tiền đặt cọc.
Bọn gã dám tiếp là vì chính mình không sợ lỗ vốn, dù sao thì chỉ cần bắt được người là không lo vấn đề bán ra thế nào.
Bọn gã điều tra đơn giản quán rượu một phen, tin tức nghe ngóng được là: Bảo vệ quán rượu có thể một đánh mười; Ông chủ quán rượu là gà ốm; Mèo của quán rượu rất thông minh; Nữ phục vụ quán rượu trông rất dễ bắt nạt.
Thế thì còn sợ cọng lông, bảo vệ mạnh nhất cũng chỉ có khả năng một đánh mười thôi mà.

Ai chẳng từng một đánh mười?
Tiếp đó lại nghe ngóng được, "Đạt Dã chạy như điên" còn xưng là "Đạt Dã băng ghế gấp" sinh hoạt vô cùng có quy luật.

Ngày nào cậu cũng chạy bộ sáng sớm trên đảo, nhẹ nhàng đã tìm được cơ hội mai phục.
Thế nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Trương Đạt Dã hỏi tiếp: "Thế mấy anh hẹn địa điểm giao dịch là ở đâu?"
"Ở quán rượu của cậu."
"Ồ?" Trương Đạt Dã ngoáy ngoáy lỗ tai: "Hình như tôi vừa nghe nhầm cái gì.

Anh bảo ở đâu ấy nhỉ?"
"Cậu không nghe lầm, giao hàng tại quán rượu của cậu đấy." Người đàn ông nọ giải thích: "Nếu thành công bắt được các cậu thì chúng tôi sẽ châm lửa đốt quán rượu làm tín hiệu.

Sau đó vào đêm thứ ba sau khi phóng hỏa, tiến hành giao dịch ở phế tích của quán rượu."
"Tôi..." Trương Đạt Dã không phản bác được, mẹ nó hung tàn ghê chứ.
Làm đến nước này rồi, dù Trương Đạt Dã muốn giả trang đám người này đi hoàn thành giao dịch cũng phải cân nhắc xem mình có nỡ hay không.
Dù cậu cắn răng giậm chân, quyết định tự mình đốt quán rượu cùng lắm thì xây lại chăng nữa.

Vậy vấn đề là ba ngày này chui đi đâu mà trốn, có khả năng bị người nhìn thấy hay không.
Mà cậu sợ nhất một loại khả năng đó là cố chủ nọ không hề nhắm vào nội tạng, chỉ đơn thuần muốn hủy quán rượu thì đúng là buồn nôn chết đi được.
"Sao đối thủ tôi đụng phải đều là phong cách khỉ gió này chứ hả? Không thể thoải mái đứng ra, trực diện với tôi à?" Trương Đạt Dã cảm thấy mệt tim quá.
Gã đàn ông nằm rạp dưới đất oán thầm trong bụng, hậu quả của việc trực diện với cậu đang bày ra trước mắt cậu đây này.

Tôi mà biết mấy người đáng sợ như thế thì tôi cũng chẳng đối đầu trực diện làm gì.
Trương Đạt Dã đá gã một cái: "Sao tôi thấy ánh mắt anh xem tôi tràn đầy ác ý thế hả? Nói! Có phải còn che giấu chuyện gì không?"
Tom nhìn trái ngó phải, nhặt một con dao chạy tới, giúp cậu đe dọa gã.

"Không thật mà! Tôi đã nói hết những gì mình biết rồi! Này này cậu canh chừng mèo nhà cậu đi.

Nguy hiểm lắm đấy." Gã ta biết mình dữ nhiều lành ít nhưng tối thiểu không thể chết trong tay một con mèo được, càng không muốn trước khi chết phải bị một con mèo dằn vặt.
"Thế tiền thưởng truy nã của các người là bao nhiêu?" Trương Đạt Dã quyết định: nếu đã không thể tìm được bên thuê từ miệng bọn hắn thì đành chặt chém tiền truy nã vậy.

Đám buôn lậu nội tạng này cũng chẳng khá hơn đám buôn người là bao.
Gã đàn ông nọ đáp: "Không có, mười hai người chúng tôi không ai bị treo lệnh truy nã cả."
"Không phải đâu? Đội nhóm phạm tội thực lực cỡ các anh mà không bị truy nã á?" Trương Đạt Dã không tin.
Rõ ràng nhóm Pittman kém cỏi hơn đám người này còn có mấy tên bị truy nã liền, đám này mạnh hơn nhiều như thế thì sao lại không có lệnh truy nã được.

Làm như hôm nay là lần đầu tiên bọn gã làm chuyện xấu không bằng?
Nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt gã nọ bỗng nghiêm túc hẳn: "Xin đừng dùng ánh mắt nghi ngờ như thế vũ nhục tội phạm chuyên nghiệp như chúng tôi!
Trong mắt của tôi, tội phạm thành công đích thực phải biết phạm tội trong câm lặng, tuyệt đối không thể để giới chấp pháp bắt được bất cứ chứng cứ gây án nào.


Dù có chết cũng phải chết không có tiếng tăm gì mới phải.
Bởi vì luôn tuân thủ nguyên tắc này nên dù chúng tôi phạm vô số án sai cũng có thể quang minh chính đại ra ngoài hoạt động.

Dù là đi theo dõi đối tượng mục tiêu chúng tôi cũng có thể giả làm người thường, nghênh ngang đi giữa đám người mà không sợ bị nhận ra!
Tôi luôn giáo dục bọn họ, thân là một tội phạm, một khi danh tiếng nổi như cồn, phải chịu vô số người đuổi bắt thì chính là một kẻ thất bại! Dù là Vua Hải Tặc cũng không ngoại lệ!"
Mấy câu này nói đến mạnh mẽ có khí phách, cảm động sục sôi, cứ như đang kể lại tín niệm đời gã vậy.
Thụy Manh Manh giơ tay lên, yếu ớt nói: "Sếp ơi, sao tôi lại cảm thấy anh ta nói rất có lý?"
"..." Trương Đạt Dã muốn nói tôi cũng cảm thấy như vậy, con hàng này lại còn là triết học gia trong tội phạm, chỉ là...
"Một tên tội phạm mà thôi, anh đắc ý cái gì!" Trương Đạt Dã dùng chuôi kiếm gõ lên đầu gã, đánh ngất xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận