One Piece Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom


*Mượn từ Quan Công ôn tửu chém Hoa Hùng (trước khi Quan Công xuất trận, Tào Tháo rót chén rượu mời, Quan Công mang đầu tướng giặc về chén rượu vẫn ấm)
Kết quả...!thôi không nhắc tới nữa, dù sao cậu đã mạnh hơn lần bị Tom hạ gục trong vòng ba chiêu nhiều rồi còn gì.
Thụy Manh Manh xem Tom đấu kiếm mà đổi mới cả tam quan, cô quyết định học kiếm với Artoria thì hơn… Người thường thật sự không học được kiếm thuật của Tom đâu.
Ai đủ khả năng rụt đầu vào tít trong cổ để tránh né chiêu thức của kẻ địch khi đối chiến?
Ai có thể đánh đến mức rơi mũ xuống sàn rồi vừa cúi xuống nhặt mũ vừa đánh tiếp?
Làm sao có thể bỏ qua cấu tạo xương khớp, muốn xoay chiều nào thì xoay chiều đấy được?
Vẫn là học mấy chiêu thức người thường dùng được thì hơn.
Thụy Manh Manh theo Artoria học từ cơ bản, Trương Đạt Dã tranh thủ lúc nghỉ ngơi nghiên cứu xem mình có thể học được năng lực mới gì không.
Nhưng cậu không phát hiện có gì mới.


Trước kia cả năng lực phục hồi và ma lực đều không xuất hiện ngay lập tức, chắc phải mất một thời gian để quan sát, cũng không có gì phải vội.
Trương Đạt Dã định chờ Thụy Manh Manh học phần cơ bản xong sẽ đối luyện một trận.

Cậu hi vọng sau này mình không còn là người yếu nhất quán rượu nữa.
Quán rượu mở cửa vào buổi tối như thường lệ, ‘sự kiện nhà bay lên trời’ hôm qua vẫn là đề tài nóng hổi được mọi người bàn luận say sưa.
Thỉnh thoảng có người nhắc đến chuyện hải quân vận chuyển vài thi thể từ căn cứ ra ngoài, nói rằng thợ săn tiền thưởng bắt đám người kia ra tay quá nặng, khiến chúng bị thương nặng không qua khỏi.
Trương Đạt Dã vô tình cố ý nói vào hai câu, biết rằng có tổng cộng mười thi thể, toàn bộ là kẻ buôn người bị bắt.
“Xem ra thiếu tướng Kadar không sao rồi.” Trương Đạt Dã biết những kẻ đó bị Kadar giết, nhưng có lẽ hải quân lựa chọn ém nhẹm giúp hắn.

Không biết vì họ muốn giữ thể diện cho Khỉ Vàng vừa nhậm chức hay không muốn trách phạt một vị thiếu tướng chỉ vì mấy tên rác rưởi.
Không lâu sau, một ông già không có gì đặc biệt khoan thai bước vào.
Lúc chuông cửa vang lên leng keng, Trương Đạt Dã không để ý lắm, cậu chỉ cho rằng đó là khách hàng bình thường.
Nhưng khi cậu thấy Artoria đặt đồ ăn vặt trên tay xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc thì mới thuận tầm mắt cô nhìn sang:
Một đầu tóc trắng, trên trán có nếp nhăn thật sâu, đeo kính gọng tròn, mắt phải có một vết sẹo, râu ria trên cằm hơi giống mã vạch, ai không biết thân phận của ông đều sẽ cảm thấy ông cười trông có vẻ rất hiền lành.
Trương Đạt Dã ra dấu cho Artoria, sầu não không biết nên nói thế nào để tỏ ra bản thân hoàn toàn không quen biết ông.
Artoria thấy Trương Đạt Dã ra hiệu số 13 thì nhớ Trương Đạt Dã từng kể cho cô nghe về người mạnh nhất ẩn cư trên GR13 của quần đảo Sabaody: “Vua Bóng Tối” Silvers Rayleigh, cánh tay phải của vua hải tặc.
“Một chai Star-Wine.” Rayleigh đã đi đến ngồi xuống trước quầy bar, ông mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu vàng, áo choàng rộng màu trắng bay phấp phới.

Thế mà nửa thân dưới lại mặc quần đùi bãi biển, cách phối đồ lung tung rối loạn.

Trương Đạt Dã xoay người khui rượu, đặt xuống trước mặt ông.

Rayleigh thích loại rượu năm đó Roger thích uống là chuyện bình thường.
“Cô bé bên kia không cần căng thẳng.

Tôi không có ác ý đâu.” Rayleigh để ý thấy vẻ cảnh giác của Artoria nhưng nụ cười ngoài mặt vẫn không giảm.
Artoria đứng cạnh Trương Đạt Dã.

Người có khí tức mạnh như vậy mà còn là hải tặc, nên đề phòng thì tốt hơn.
Rayleigh cầm chai rượu lên tu thẳng hai ngụm, ánh mắt đảo quanh Artoria, Thụy Manh Manh, Tom, cuối cùng dừng lại trên người Trương Đạt Dã.

“Hình như cậu trai trẻ biết tôi hả?”
“Sao? Xin hỏi tên chú là gì? Đây là lần đầu tiên cháu gặp ông chú, ông chú là khách quen cũ của quán rượu này ạ?” Trương Đạt Dã cảm thấy không lành, có vẻ như Rayleigh đặc biệt tìm đến đây.

“Ha ha, tôi là...”
“Ể, không phải là thợ sơn phủ Rayleigh đây à? Nghe nói mấy ngày trước ông đánh bạc thua sạch sành sanh mà, giờ có tiền uống rượu rồi đó hả?” Một người đóng tàu quen thuộc choàng vai Rayleigh chào hỏi.
Nhờ vậy mà Trương Đạt Dã xác nhận được một chuyện, vị này thậm chí còn không thèm thay đổi hình dạng râu, cũng không đổi tên gì mà chỉ chuyển nghề thành thợ sơn phủ, ẩn cư gì mà qua loa quá thể.
Nói hải quân không biết ông ở đây thì có quỷ mới tin, nhất định là thấy ông không gây chuyện nên lười quan tâm tới thôi.
Thực ra thời gian về hưu của Rayleigh khá nhàn rỗi, mỗi ngày không đánh bạc, uống rượu thì làm ít việc của thợ sơn phủ kiếm tiền thưởng.

Có khi thua cược, nợ cờ bạc thì còn tự bán mình.
Nếu hỏi ông có làm việc gì chính đáng không thì câu trả lời là đọc báo, hoặc là nghe Shakky nói về những hải tặc mới nào đó đáng để quan tâm.
Tháng trước, Rayleigh gặp Shanks, nghe anh nói có lẽ cậu thiếu niên tên Luffy ở biển Đông chính là người mà họ đang chờ đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận