Thấy La Thiên ngày càng gần, Boham trái tim đều đập rất là nhanh.
Nhìn về La Thiên gương mặt tràn ngập đề phòng:
- Ngươi…ngươi là ai? Đến nơi này làm gì?
Mặc dù trong lòng đang kinh hãi tột độ, nhưng Boham vẫn là lên tiếng hỏi.
La Thiên đi vào trong nhà, mùi máu tanh khá là gay mũi.
Hắn cũng không trả lời Boham ngay, mà nhìn xuống đất xem qua một đống thi thể.
- Những người này đều là ngươi giết?
La Thiên không trả lời câu hỏi của Boham mà hỏi ngược lại hắn.
- Đúng vậy, trong nhà này có đại bí mật.
Nếu như ngươi tha chết cho ta, ta sẽ nói cho ngươi.
Boham cũng là rất thông minh, hắn biết nếu như hiên tại không còn giá trị gì thì hắn chắc chắn phải chết.
Cho nên cũng hắn liền nói trước, chủ động cầu lấy cơ hội sống sót.
- Ồ! Vậy sao, vậy ngươi nói thử xem bí mật này có đủ đổi lấy mạng sống của ngươi không?
La Thiên nghe vậy, gương mặt tỏ ra nhiều hứng thú nhìn Boham nói.
- Nhưng ngươi phải đảm bảo giữ lại mạng sống cho ta.
Nếu không thì ngươi vĩnh viễn cũng không biết được bí mật này.
Boham nghe La Thiên nói vậy thì khá sung sướng, xem ra vẫn có chỗ thương lượng.
Khả năng hắn mục đích cũng giống như mình, nhưng không biết chi tiết.
Còn có thể giữ lại được mạng sống.
- Nói ta nghe thử xem, nếu như tin tức có giá trị thì ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng sống.
La Thiên không nhanh không chậm bình tĩnh nói.
Vừa nói hắn vừa quan sát xung quanh như tìm kiếm thứ gì.
Boham nghe xong, nhìn thấy La Thiên như vậy cũng là đoán mục đích của La Thiên giống như mình.
- Cặp súng hải tặc.
Ta vô tình đạt được một tài liệu về cặp súng hải tặc trong truyền thuyết thời cổ đại.
Theo tài liệu ghi lại thì cặp súng hải tặc này uy lực rất lớn, lực bắn hoàn toàn lớn hơn cả đại bác.
Nếu như đạt được nó thì sức mạnh sẽ được gia tăng thật lớn.
Trong thời cổ đại, một vị đại hải tặc sở hữu nó có sức mạnh hoàn toàn huỷ diệt.
Boham cảnh giác một bên nhìn La Thiên, một bên từ từ nói lấy.
Nhìn thấy La Thiên không biểu cảm gì, hắn tiếp tục nói:
- Mà nhà Fortune trên đảo này là người kế thừa cặp súng đó.
Mặc dù ẩn nấp rất kỹ nhưng ta từ một tài liệu cổ biết được…
- Cho nên ngươi trực tiếp đến đây, giết một nhà bọn họ để đoạt lấy cặp súng này? Sau đó đồ sát toàn bộ mọi người trong thị trấn để bịt miệng?
La Thiên nghe hắn nói thế liền biết được tiền căn hậu quả câu chuyện, trầm giọng xuống nói.
- Đúng vậy, bọn hắn có vũ khí lợi hại như vậy lại không biết sử dụng, hoàn toàn là lãng phí.
Lại nói đại dương bao la, cường giả như mây, không có thực lực hoàn toàn là chịu chết.
Cho nên thà để bọn hắn chết thành toàn những giấc mơ còn hơn là không biết lúc nào bị chết, mai một cặp súng này.
Boham càng nói càng càng khí thế, tựa như hắn như vậy, một người nhiều tham vọng, năng lực đầy đủ tại sao lại không phải chủ nhân của cặp súng này.
Ông trời càng là bất công, thì mình càng phải chứng minh cho mọi người thấy là nhân định có thể thắng thiên.
- Chính vì như vậy mà ngươi giết chết một nhà người ta, cùng với đồ sát toàn bộ thị trấn?
La Thiên ngữ khí dâng cao, giọng nói có vẻ giận dữ.
Hắn từng sống trong thời đại pháp trị, đạo đức bình thường đối với nhân mạng rất là coi trọng.
Bình thường các trường hợp tàn sát cả nhà đều bị mọi người lên án.
Cho nên từ sâu trong nội tâm đối với nhân mạng khá là gìn giữ.
- Hahaha… ta vốn cho ngươi là một đại nhân vật, nhưng không ngờ ngươi lại ấu trĩ như vậy.
Thấy La Thiên thái độ như vậy, Boham biết mạng mình là không giữ được rồi.
Đi ra ngoài hỗn đến tới vị trí này cũng không phải là kẻ không có đầu óc.
Chính vì vậy lúc này thay vì cầu xin hèn kém không bằng chết một lần oanh liệt.
- Ngươi hỏi ta giết nhiều người như vậy? Vậy từ nãy đến giờ ngươi giết các huynh đệ của ta có ít? Hải tặc thì sao? Hải tặc thì không phải là người, không có quyền được sống? Hừ… đừng có đem những lý lẽ của ngươi nói với ta.
Mạnh được yếu thua, đó là quy luật của cuộc sống, hôm nay ta chết dưới tay ngươi là bản lãnh của ta không bằng ngươi.
Đến giết ta đi.
La Thiên thấy Boham nói như vậy cũng là sửng sốt.
Đúng vậy đây, xã hội này luôn là như vậy, mạnh được yếu thua… Boham thấy La Thiên thoáng chút thất thần, gương mặt hiện lên một vẻ tàn nhẫn, nhẹ nhàng rút ra con dao dấu ở trong tay áo rồi lại gần La Thiên:
- Những người sống trong sự sung sướng như các ngươi làm sao hiểu được cuộc sống của người nghèo.
Cơm không đủ ăn, quần áo không có mặc, đã thế còn bị sưu cao thuế nặng…
Giọng Boham rất có từ tính, La Thiên nghe ra được trong đó vẻ phẫn uất, tuyệt vọng không khỏi nghĩ đến rất nhiều mảnh đời đều là như vậy, nhân chi sơ tính bản thiện.
Hắn không khỏi có chút đồng tình với Boham.
Boham dần dần lại gần La Thiên, trong tay nắm chặt lấy dao nhọn, đến khoảng cách thích hợp gương mặt bỗng nhiên trở lên dữ tợn:
- Đi chết đi.
Boham toàn lực hướng La Thiên đâm tới, ánh sáng từ con dao phản quang sắc lẹm.
La Thiên thấy vậy cũng không hoảng hốt, bình tĩnh nhìn lấy Boham sau đó cầm lên thanh kiếm nhẹ nhàng chặn lấy.
Trong mắt hắn, động tác của Boham hoàn toàn là rất chậm.
- Xoẹt.
Một vệt kiếm xoẹt qua, cổ Boham bị cắt ra một vết.
Mắt hắn lúc này trợn tròn, cảm nhận được sinh mệnh lực đang trôi nhanh đi, Boham nằm gục dưới đất tay trái vội vàng đưa lên cổ bịt lấy vết thương, tay phải lấy từ trong ngực ra một cái hộp, hướng La Thiên đưa tới.
La Thiên thấy vậy rất ngạc nhiên, ngồi xuống đối diện với hắn, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp.
Chỉ thấy lúc này Boham trên miệng tràn ra rất nhiều máu tươi, gương mặt hiện lên vẻ cầu xin hướng La Thiên nói:
- GoA vương quốc, thôn Bruxi huyện Xentra…tỉnh…Kamat.
Van…cầu… ngài đưa tới thứ này tới con của ta và nói với hắn là cha hắn rất yêu hắn.
Boham thoi thóp thở hổn hển hướng La Thiên cầu xin, tay của hắn lúc này nắm chặt lấy tay La Thiên thều thào nói.
La Thiên cẩn thận cầm lấy chiếc hộp nhìn hắn đảm bảo:
- Yên tâm, ta sẽ chắc chắn đưa nó đến tận tay con của ngươi.
La Thiên trịnh trọng nói.
Người sắp chết nói lời thật, mặc dù cuộc sống của Boham có quá nhiều tội ác nhưng không ảnh hưởng đến tình của hắn.
- Cảm ơn, cảm…ơn…ngài!
Boham gương mặt hiện lên vẻ giải thoát, đôi mắt nhắm nghiền lại tựa như một người an tường ngủ say, mặc dù lo lắng không thôi nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được như thế, chuyện còn lại phó thác cho trời.
Vậy là thế gian lại thiếu đi một kẻ kiêu hùng đầy dã tâm.
Lời cảm ơn của kẻ bị chính mình giết cảm thấy sao mà châm chọc.
La Thiên không khỏi cảm thán một tiếng.
Nhìn đến trong đại sảnh tất cả mọi người đều đã chết hết rồi, La Thiên liền đi xung vào trong các gian phòng bên trong tìm kiếm một phén.
Dù sao nhiệm vụ của hắn cũng chưa hoàn thành.
- Có ai ở đây không.
La Thiên vừa đi vừa hô hoán, hy vọng sẽ tìm được người mình muốn.
Ở trước cổng trang viên nhà Fortune, Sett lúc này cũng đã đến nơi, nhìn đến nơi này một mảnh đổ nát cùng tràn ngập thi thể liền vội vàng đi vào trong nhà.
La Thiên lần lượt đến từng căn phòng tìm kiếm, tất cả các cửa đều đã bị mở ra, đồ đạc trong phòng cũng có dấu hiệu sáo trộn, hiển nhiên đã có người đến lục soát.
Mặc dù như vậy La Thiên vẫn tìm kiếm rất kỹ.
Tiến vào căn phòng cuối cùng, căn phòng này không quá rộng, được trang trí màu phấn hồng, dưới đất còn có vài con thú nhồi bông bị ném xuống.
Hiển nhiên chủ nhân của căn phòng này tuổi không lớn lắm.
La Thiên tìm qua một chút, xem có còn người còn sống không, nhưng hiển nhiên là không tìm thấy.
Có chút thất vọng, La Thiên hướng ra bên ngoài đi tới chuẩn bị tìm kiếm ở chỗ khác.
- Bịch…
Một tiếng vật rơi trên đất vang lên, âm thanh là rất nhỏ người bình thường là không thể nghe đến.
Nhưng La Thiên được trải qua hai lần cường hoá cùng với rèn luyện lên hoàn toàn nghe thấy được.
La Thiên vội vàng quay trở lại, nhìn đến tủ quần áo đã bị mở toang, âm thanh là từ hướng đó truyền lại.
La Thiên lại gần tủ quần áo, gõ vài tiếng vào miếng gỗ, cảm giác đến âm thanh vang vọng khá lớn, hiển nhiên là bên trong rỗng.
- Rầm…
La Thiên một quyền đấm vỡ mặt sau tủ quần áo.
Nhìn đến cảnh tượng bên trong, La Thiên không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy trong đó là chỗ để đồ nhỏ, diện tích chỉ khoảng năm mét vuông.
Bên trong chỉ có một bé gái tầm khoảng mười một, mười hai tuổi đang bất tỉnh nằm đó, trong lòng còn ôm thật chặt một chiếc hộp, mặc dù hôn mê nhưng cũng không có buông ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...