Ôn Văn Nho Nhã

Trác Thích Nghiễn nhìn ra băn khoăn của cậu, khẽ chau lông mày lại nhìn cậu: “Em cho rằng anh sẽ để ý tới mấy cái đó?”

“Không phải là thành phố lớn nổi danh, nhà của em cũng không to như phòng ở của anh, anh có khả năng không quen với hoàn cảnh như vậy.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn nhàn toàn căn nhà của hắn, trước vẫn nên chuẩn bị tinh thần cho Trác Thích Nghiễn thì hơn.

Trác Thích Nghiễn ôm lấy cậu, cằm để tren vai cậu, thanh âm giàu có từ tính mang theo âm điệu vui sướng: “Anh đã nhiều năm ăn tết một mình, em đồng ý dẫn theo anh về nhà em ăn tết, anh rất vui.”

“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Thiếu Cảnh lơi lỏng, nếu không nói cho hắn biết trước, thật lo lắng đến lúc đó hắn thấy sẽ khiếp sợ, dù sao thế giới của bọn họ vốn bất đồng, mà cậu cũng sẽ không vì nghênh hợp với khẩu vị của hắn mà thay đổi bối cảnh bản thân.

“Em lo nghĩ thật nhiều.” Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh đang chôn trong ngực mình, cười cười, vươn tay đặt ở sau hậu não cậu vuốt vuốt, trong nháy mắt cậu ngẩng đầu, đem đôi môi ấm áp đặt lên môi cậu.


Khí tức quen thuộc mãnh liệt vây quanh thân thể, nụ hôn triền miên, kéo dài tới độ Diệp Thiếu Cảnh thấy trước mắt biến thành màu đen, thì hắn mới cảm thấy no đủ mà rời đi, đặt một nụ hôn khác lên cổ cậu, ngón tay nóng bỏng bò lên nút áo sơ mi, cường lực tạo nên một ấn ký của riêng hắn trên đó, cảm giác tê dại đau đớn khó tả truyền tới.

Cảm giác vựng huyễn càng ngày càng nặng, Diệp Thiếu Cảnh gục lên bả vai Trác Thích Nghiễn, muốn đẩy hắn ra thình lình một lực đạo lớn đẩy cậu ngã lên sô pha, càng nhiều nụ hôn đặt lên người mình, thân thể không khống chế nổi mà dần nóng lên, đôi môi tham lam không thấy đáy khóa chặt lên da thịt cậu, nặng nề gặm cắn một hơi, Diệp Thiếu Cảnh giọng mũi mềm mềm phát ra rên rỉ: “Đừng cắn…” bởi vì mệt mỏi mà bị kích thích, thanh âm bình thường trầm thấp hữu lực trở nên khàn khàn.

Trác Thích Nghiễn giật mình, thật sâu hít một hơi, lập tức càng thêm đè ép Diệp Thiếu Cảnh, dùng sức ôm thắt lưng cậu, cách lớp áo sơmi đơn bạc vuốt ve thân thể cậu, nhiệt độ cơ thể lửa nóng truyền tới trong tay hắn, cơ ngực vạm vỡ dưới ánh đèn hình dáng phân minh, cúi đầu liền có thể ngửi thấy khí tức nam tính toát ra, ánh mắt Trác Thích Nghiễn nóng bỏng nhìn cậu, Diệp Thiếu Cảnh nhìn biển *** quay cuồng trong ngươi thâm thúy: “Đừng, đêm nay không được.”

“Sáng mai em đâu cần dậy sớm để đi làm, chiều anh một đêm không được sao?” Trác Thích Nghiễn liếm một bên tai cậu thủ thỉ: “Anh cũng chưa thỏa mãn…”

Diệp Thiếu Cảnh suýt nữa bật cười ra tiếng: “Tối hôm qua kịch liệt như vậy còn chưa đủ sao?”

“Sao đủ được! anh coi em còn quan trọng hơn sinh mệnh, hiện tại càng ngày càng không khống chế được bản thân, ngược lại em cứ bình bình đạm đạm lảng tránh anh, chỉ khi nằm dưới thân anh, ánh mắt xinh đẹp này mới nhìn anh.” Trác Thích Nghiễn giữ chặt bắt cậu đối diện chính mình. (Jer: em ko ngờ anh TRác cũng có thể nói lời buồn nôn0.o)

“Em không cho anh bất cứ cảm giác an toàn nào sao?” Diệp Thiếu Cảnh vuốt ve hai má Trác Thích Nghiễn, vì cảm xúc nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay mà xúc động, nhìn con ngươi hắn lóe quang mang: “Muốn em làm gì anh mới yên tâm?!”

“Đừng cự tuyệt anh.” Trác Thích Nghiễn ôn nhu hôn lên môi cậu, cởi bỏ áo sơ mi trên người, làn da trần trụi màu đồng cổ duyên dáng, một đường lướt xuống vùng bụng rắn chắc, hô hấp hai người càng ngày càng dồn dập, ngón tay cường ngạnh xâm nhập giữa hai chân cậu.


Phát hiện ý đồ hắn, Diệp Thiếu Cảnh giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị hắn chế trụ hai chân, động tác lưu loát mà lột luôn quần cậu, thoáng chốc một đôi chân dài hữu lực bại lộ hoàn toàn trong mắt Trác Thích Nghiễn, đường con da thịt cân xứng, thon dài mỹ cảm, lúc hai hai chân cậu tùy ý hắn vuốt ve. Hắn không kiên nhẫn mà vặn bung hai đùi cậu ra, nhượng Diệp Thiếu Cảnh nằm hẳn trên sô pha, lộ ra mật huyệt thuần nam tính đạm sắc, cảnh trí hoạt sắc sinh hương nhượng mắt Trác Thích Nghiễn tràn ngập tính dục xâm lược.

Hạ thân bị nhìn thẳng khiến cậu cảm thấy mất thể diện tới hỏng mất, vươn tay che hai mắt Trác Thích Nghiễn, lại bị hắn túm gọn đặt xuống, chỉ còn lại cái miệng vẫn hoạt động tự do mãnh liệt kháng cự: “Anh đừng nhìn!”

Trác Thích Nghiễn càng thêm chuyên chú nhìn hạ thân cậu, đồng tử thâm thúy cực nóng khiến Diệp Thiếu Cảnh run rẩy: “Nơi này khôi phục thực nhanh, nếu làm thêm lần nữa cũng không sao cả.” dứt lời, ngón tay bạch sắc gần như trong suốt tiến vào mật huyệt khuấy đảo.

“A…” Diệp Thiếu Cảnh sợ hãi kêu lên, lại bị Trác Thích Nghiễn ngăn chặn môi, từng chút mà liếm sạch khoang miệng ngọt ngào, bàn tay còn lại không quên âu yếm dục vọng người yêu, mãnh lực tao lộng địa phương mẫn cảm, động tác tay bộ lộng dục vọng tùy ý biến hóa góc độ và lực đạo, hại cậu chịu không nổi mà rên rỉ ra tiếng, rời đi đôi môi đã bị chà đạp tới sưng đỏ, di chuyển xuống ***g ngực mạch sắc, dùng sức hấp liếm nhũ tiêm phấn hồng tê dại.

Diệp Thiếu Cảnh cứng đờ thân thể, vươn tay đan vào tóc hắn, kháng cự dùng sức đẩy hắn ra: “…buông ra…”


Trác Thích Nghiễn ngẩng đầu, đè lại bả vai Diệp Thiếu Cảnh, nhượng cậu không thể ngồi dậy, dùng khí quan nam tính đã gồ lên như một túp lền nhỏ của mình tà ác cọ xát đùi non của cậu, khuôn mặt băng tuyết tinh xảo hiện ra một tia tươi cười vui đùa khoan khoái: “Không thử hưởng thụ sao?”

“Anh trực tiếp đến là được.” Diệp Thiếu Cảnh biết né tránh không được, mặt đỏ tai hồng ngượng ngùng nói.

“Chủ ý không rồi, nhưng anh không muốn làm em khó chịu.” Trác Thích Nghiễn liếm láp đầu nhũ cậu, vuốt ve phân thân cứng ngắc, hai ngón tay đâm vào trong dũng đạo chật hẹp co dãn, bao trọn ngón tay hắn, hắn cũng không dám cậy mạnh mà xâm phạm cậu, sợ sẽ xé rách khối thân thể khiến hắn phát cuồng này, cuối cùng cả người Diệp Thiếu Cảnh cũng mềm nhũn vô lực, Trác Thích Nghiễn vẫn nhẫn nại khuếch trương.

Diệp Thiếu Cảnh thở hồng hộc nhìn hắn, thân thể còn trong dư vị sau cao trào mà không còn khí lực, hai chân vẫn bị mãnh liệt bài khai, bị hắn ép buộc nằm tư thế phần eo gấp khúc tới trước ngực, rồi mới bồi tại huyệt khẩu mà đâm mạnh khí quan to lớn đỉnh nhập thân thể.

End 96


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui