Ôn Văn Nho Nhã

Một ly lại một ly rượu bưng lên, một chai lại một chai rượu cạn sạch được phục vụ mang xuống, Đường Vinh thường xuyên xã giao với khách hàng, tửu lượng không cần hỏi cũng biết không tồi, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi với Kỳ Dực “Tinh thần liệt sỹ cách mạng lão tử không say không về” cuối cùng lại thêm một chai rượu thấy đáy, Đường Vinh vẫn như trước ngồi thẳng lưng, dùng tư thái tao nhã trấn định hưởng ứng mỗi một vấn đề xảo quyệt của Kỳ Dực, chính là đáy mắt đầy ý cười, cuối cùng thỏa hiệp với Kỳ Dực

“Qua những lần chúng ta hợp tác tốt đẹp, hơn nữa mai còn là đêm giao thừa, lần hợp tấc này liền nhất định thế rồi.”

Kỳ Dực hất tóc mái sang một bên, lộ ra nụ tười thắng lợi tao nhã, tiếp theo từ trong túi Prada lấy ra một bản hợp đồng mới tinh, lại thực thần kỳ mà lấy ra một con dấu, tại chỗ trống điền thông tin, lại ký và đóng dấu xong 2 bản, đưa một bản cho Đường Vinh nói: “Hợp đồng tôi đã chuẩn bị, cải lương không bằng bạo lực, đêm nay ký luôn đi.”

Cấp dưới của Đường Vinh cùng Diệp Thiếu Cảnh đều tròn mắt choáng váng, chưa từng thấy qua ai cháy nhà mà đi hổi của như nam nhân này, nhưng Đường Vinh cũng chỉ cười cười, tiếp nhận hợp đồng, không nhiều lời lấy bút ra, đang chuẩn bị ký lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Cảnh

Diệp Thiếu Cảnh dưới ánh mắt kỳ quái của anh ta thấy không được tự nhiên, Kỳ Dực đứng dậy vẻ mặt nghiêm túc chắn trước mặt Đường Vinh nói: “Cậu ta không phải loại nghệ sỹ như anh đang nghĩ.”

“Vậy được.” Đường Vinh thấp giọng nói một câu, Diệp Thiếu Cảnh khó hiểu nhìn về phía bọn họ, vì không muốn mất mặt trước Kỳ Dực, không do dự đặt bút ký luôn.

Thuận lợi ký được hợp đồng, Kỳ Dực một phen kéo Diệp Thiếu Cảnh hướng cửa rời đi, hoàn toàn không nể mặt Đường Vinh vẫn đang ngồi đó. Khi bọn họ trở lại bãi đỗ xe, phòng ngự của Kỳ Dực nháy mắt sụp xuống, mắt thấy bốn bề vắng lặng, tới cạnh thùng rác ọe ọe nôn hết rượu ra, sau khi nôn hết ra, lại hào hoa phong nhã trở lại bên cạnh Diệp Thiếu Cảnh: “Thật có lỗi, đã bắt cậu phải tham dự.”


“Anh đã nói là chỉ ăn cơm thôi mà.” Diệp Thiếu Cảnh biết có những bữa tiệc không thể tránh được, mà Kỳ Dực cũng dựa theo ước định mà không đẩy cậu vào quy tắc ngầm trong giới, cho nên cũng không so đo an bài của Kỳ Dực vào tối này, chỉ mở cửa xe nói: “Anh sống ở đâu? Em đưa anh về.”

“Làm phiền cậu.” Kỳ Dực cười cười, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, bởi vì quan hệ công việc mà thường xuyên phải uống rượu, vì thế tửu lượng anh cũng rất cao, nhưng đêm nay đích xác uống có chút nhiều, mới vừa ngồi lên xe liền cảm thấy xụi lơ.

Diệp Thiếu Cảnh lo lắng nhìn Kỳ Dực, đưa cho anh một chiếc khăn ướt: “Anh không sao chứ, có muốn nghỉ chút không?” Kỳ Dực trong bữa tiệc uống nhiều như vậy, có thể chống đỡ tới giờ nói không bội phục là giả.

Kỳ Dực dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Cảnh: “Chút rượu ấy chưa đánh ngã được tôi đâu.”

“Anh uống nhiều quá.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn chăm chú con đường phía trước, không quên đáp lại quản lý.

Kỳ Dực không để ý lắm cười cười: “Không nhiều không nhiều, tôi vẫn còn tỉnh lắm, huống chi là quản lý của cậu, quyết không thể để cho cậu thấy được bộ dạng chật vật của tôi…”

Diệp Thiếu Cảnh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đem Kỳ Dực đưa về nhà trước, sau khi về nhà, thấy Trác Thích Nghiễn đang chờ cậu, nhất thời thấy hối lỗi: “Thực xin lỗi, hôm nay có chút muộn, anh chờ em lâu lắm sao?”

“Công tác gì mà làm tới giờ thế?” Trác Thích Nghiễn bỏ văn kiện xuống, đem Diệp Thiếu Cảnh kéo tới bên mình, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, khẽ lau đi mồ hôi trên trán cậu.

Diệp Thiếu Cảnh nắm chặt tay ấm áp của hắn, nói: “Em cùng Kỳ Dực đi ăn cơm.”

“Ăn cơm còn uống rượu?” Trác Thích Nghiễn nhìn cậu, tiến sát người cậu ngửi ngửi: “Trên người em toàn mùi rượu.” dứt lời đưa cho cậu một chén trà.


“A…” Diệp Thiếu Cảnh cầm chén trà uống một chút, biết giấu không nổi, nên khẽ nói: “Là một nhà đầu tư mời cơm, Kỳ Dực vì bộ phim điện ảnh kia mà kéo tài chính cho em.”

Trác Thích Nghiễn cao thấp đánh giá cậu, vẻ mặt khẩn trương nói: “Không phát sinh chuyện gì chứ?”

“Có thể phát sinh cái gì, rượu toàn là Kỳ Dực uống.”

Trác Thích Nghiễn thở phào một cái: “Vậy thì tốt rồi.”

“Ai?” Diệp Thiếu Cảnh không biết hắn đang lo lắng cái gì.

Trác Thích Nghiễn thấm thía nói: “Tham dự tiệc uống ít rượu là tốt nhất.”

“Nghe anh nói dường như đều là người xấu.” Diệp Thiếu Cảnh khẽ cười, đôi môi mỏng manh, nụ cười ấm áp mê người.

Trác Thích Nghiễn ngẩn người, sau khi hoàn hồn, gương mặt băng lạnh tựa như thực sinh khí: “Em không biết hiện tại phú thương chơi chán nữ nghệ sỹ…” Cắn chặt răng không nói tiếp được, chỉ cảnh cáo cậu: “sau này chỉ được phép đối với anh cười, biết chưa?”


Diệp Thiếu Cảnh hai tai đỏ bừng, cúi đầu uống trà, do dự một chút, vẫn nói cho hắn biết: “Trưa nay mẹ em gọi điện tới, hỏi em lúc nào thì về nhà, mai em bắt đầu nghỉ, em nghĩ…”

“Anh giúp em đặt vé máy bay.” Không đợi Diệp Thiếu Cảnh nói xong, Trác Thích Nghiễn liền lấy di động ra, sấm rền gió cuốn gọi điện cho quản gia, nhượng ông ấy mai đặt 2 vé máy bay, cũng mau chóng thu dọn hành lý, ngày mai xuất phát.

Diệp Thiếu Cảnh nhìn một loạt động tác nhanh đến chóng mặt của hắn, trong lòng run rẩy hỏi: “Anh cùng em về nhà sao?” Lúc trước Trác Thích Nghiễn có nói qua hắn muốn cùng về với cậu, nhưng tới hôm nay, vô hình trung băn khoăn lại bao phủ cậu.

Trác Thích Nghiễn cúp điện thoại, không chút do dự nói: “Đương nhiên.”

“Nhà của em ở dưới quê, cách xa thành phố, sẽ không giống như trong tưởng tượng của anh đâu.” Diệp Thiếu Cảnh biết ý hắn đã quyết, bắt đầu nói với hắn thực tế trong nhà, Trác Thích Nghiễn nhìn sao cũng là người thành phố lại là con nhà giàu, đến nhà cậu sẽ không thể thích ứng được.

End 95


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui