Ôn Văn Nho Nhã

“Không…ngô…bỏ…tay…” Diệp Thiếu Cảnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy dã thú đằng sau.

Trác Thích nghiễn đè lại vai cậu đem cậu áp lại một chỗ, cánh môi hồng nhuận không ngừng hôn lên sống lưng cậu, ánh mắt lại tựa như quân vương, tràn ngập dục vọng giống đực “Đừng cự tuyệt anh.”

Diệp Thiếu Cảnh cả người ướt đẫm, Trác Thích Nghiễn lại đang kề sát lưng cậu, khí quan vẫn không ngừng trừu sáp trong thân thể cậu, toàn thân cậu tựa như đang bị hỏa thiêu, địa phương cương cứng được Trác Thích Nghiễn ưu ái muốn bắn, nhiệt độ nóng bức tán loạn, con ngươi tối đen ướt át sương mù, sống lưng tựa như liệp báo dẻo dai, da thịt màu đồng cổ xuất một tầng tinh mịn mồ hôi, dưới ánh sáng kim sắc lấp lánh sáng bóng.

Trác Thích Nghiễn tham lam vuốt ve khe rãnh sống lưng hấp dẫn, vuốt ve cánh mông cong vểnh kiện mỹ, *** loạn nhìn khí quan thô trướng của hắn xỏ xuyên vào khối thân thể hoàn mỹ này, nhìn Diệp Thiếu Cảnh không chống cự nằm úp sấp dưới thân hắn, tư thái dịu ngoan khiến hắn không thể kiểm soát được lý trí, giữ chặt hai bên hông ngênh hướng chính mình, cuồng bạo đỉnh nhập bên trong, một tay vòng qua thắt lưng âu yếm dục vọng của cậu.


Dục vọng hạ thân lửa nóng dưới bàn tay kỹ xảo của Trác Thích Nghiễn, cộng thêm ***g ngực dưới luật động tàn nhẫn của hắn ma xát với thành bồn tắm, mang tới cảm giác tê dại chà đạp ý thức Diệp Thiếu Cảnh, sắc mặt đỏ ửng, mỗi lần cậu đều trong hoan ái khoái cảm cao trào quá độ mà ngất đi, cố hết sức tựa lên thành bồn, khống chế thân thể xóc nảy kịch liệt.

Trác Thích Nghiễn va chạm càng lúc càng nhanh, liên tục đỉnh tới điểm mẫn cảm bên trong cậu, những cỗ điện lưu liên tục lan tỏa khắp người, khoái cảm ngập đầu nhượng Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được mà phóng xuất, dũng đạo co rút tối đa ép Trác Thích Nghiễn cũng cao trào bắn sâu vào trong cơ thể cậu.

Cuối cùng…cũng kết thúc… Diệp Thiếu Cảnh mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lịm đi trong bồn tắm lớn, mê man tùy ý Trác Thích Nghiễn thanh lý sạch sẽ mọi dấu vết bên trong cơ thể cậu, rồi mặc hắn bế cậu trở về phòng ngủ, thân thể chạm tới giường đệm ấm áp mềm mại, mí mắt cao thấp liền không tự chủ nhíu chặt lại.

Hô hấp cực nóng đột nhiên phả lên cần cổ, trước ngực bị ngón tay niết chơi, Diệp Thiếu Cảnh kinh hoàng mở mắt ra, Trác Thích Nghiễn lần nữa đè lên người cậu, hai tay cậu bị đặt lên trên đỉnh đầu, đáy mắt hắn hằn tia *** nhượng Diệp Thiếu Cảnh thất thố căng thẳng, muốn đẩy hắn ra, tỏ rõ đoạn tình cảm mãnh liệt tối nay vẫn chưa chấm dứt, Diệp Thiếu Cảnh giãy dụa: “Không cần…mai em còn có nhiều việc…”

Trác Thích Nghiễn nhìn đôi mắt thâm đen của cậu, biết cậu mỏi mệt quá độ, vừa rồi cũng đã bức bách cậu phối hợp thật sự đã muốn ngất đi rồi, cho nên chỉ ôn nhu ôm chặt cậu vào lòng, vuốt ve sống lưng cứng ngắc nhẹ nói: “ngủ đi.”

Diệp Thiếu Cảnh thở phào một hơi, lại ngẩng đầu nhìn Trác Thích Nghiễn: “Vậy anh…”


Cậu hiểu được dục vọng của nam nhân đã lên mà không được thỏa mãn, nếu nhẫn nhịn cả đêm sẽ rất khó chịu bức bối, cho nên không hiểu sao hắn lại dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.

“Mai em còn có việc, đợi khi em nghỉ ngơi phải bồi thường cho anh.” Trác Thích Nghiễn lau đi mồ hôi trên trán cậu, hôn hôn cái trán cao bóng loáng: “Ngủ đi, anh không muốn em khó chịu.”

Diệp Thiếu Cảnh an tâm nhắm mắt lại, rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ. Trác Thích Nghiễn đắp lại chăn bao kín cậu, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, thì chuông di động bên giường lại vang lên, trên màn hình hiện ra cái tên Hoa Tử Tuấn.

Trác Thích Nghiễn cầm di động đi tới ban công, lẳng lặng nghe trong chốc lát, con ngươi hẹp dài lóa hàn quang: “Ừ, tôi đã biết, nửa giờ nữa gặp ở quán bar Bule.”


Sau khi cúp điện thoại, Trác Thích Nghiễn trở lại phòng ngủ thay quần áo, đi tới bên giường, hôn hôn hai má phiếm hồng Diệp Thiếu Cảnh, nhẹ nhàng mở cửa phòng, lên xe đi tới quán bar Bule trong nội thành, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới gặp Hoa Tử Tuấn.

Hoa Tử Tuấn mặc áo khoác Prada, đeo một chính kính râm che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không thể giấu được khí chất minh tinh trên người, cậu ta nhìn Trác Thích Nghiễn, chủ động rót cho hắn một chén trà: “Em biết dạ dày anh không tốt, đêm nay em với anh chỉ uống cái này thôi.”

Mà đúng dịp Eries có scandal xấu nên cũng tới quán bar này giải sầu, một ly lại một ly nốc rượu ừng ực như nước lã, uống đến độ đáy mắt đều ngập sương mù, còn không quên nguyền rủa Diệp Thiếu Cảnh trở về diễn viên hạng 3, vô ý nhìn thấy Trác Thích Nghiễn và Hoa Tử Tuấn ngồi cách đố không xa, nhất thời tinh thần Eries thanh tỉnh hơn chút, tựa như một con thú đói khát nhìn thấy con mồi, chăm chú dõi theo bí mật không an phận thu hết vao đáy mắt.

End 91


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui