Ôn Văn Nho Nhã

Độ nóng bên trong càng ngày càng cao, thân thể sôi trào nhiệt độ. Diệp Thiếu Cảnh trần trụi nằm trên giường, cả người bị nam nhân như liệp báo cường kiện *** loạn động tác đùa bỡn run rẩy, trong mắt mông lung phủ đầy sương mờ, mái tóc ẩm ướt dính chặt vào gương mặt anh tuấn, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ khàn khàn thoát ra từ đôi môi bị chà đạp sưng đỏ, cậu chật vật cắn môi, một đôi tay cố trụ cằm cậu, thô bạo đưa ngón tay xâm nhập khoang miệng, cánh môi vô pháp khép lại phát ra một trận rên rỉ.

Động tác vuốt ve hạ thân càng lúc càng nhanh, khoái cảm như thủy triều lan tràn tứ chi, dục vọng nóng lòng được phát tiết đột nhiên bị ngăn chặn, Diệp Thiếu Cảnh rên rỉ không nổi mà khóc ròng, vài giọt nước thuận theo mí mắt chảy xuống: “ngô…không…”

“Muốn sao?” Trác Thích Nghiễn âm trầm đến đáng sợ, tốc độ thong thả mà bướng bỉnh ma sát dục vọng cậu: “Nơi này cũng khóc rồi này.”

Diệp Thiếu Cảnh chỉ biết ngửa đầu thở dốc, giãy dụa bị Trác Thích Nghiễn mãnh liệt ngăn chặn, thân thể không thể tự do hoạt động, chỉ còn miệng phát ra ý nguyện trong lòng: “Anh…dừng tay…”

“Hiện tại dừng lại, không phải rất thống khổ sao?!” Trác Thích Nghiễn cúi đầu căn cắn cần cổ cậu, đầu lưỡi liếm đi những giọt mồ hôi tinh mịnh trên da thịt, móng tay hắn được cắt gọn gàng thi thoảng lướt qua linh khẩu yếu ớt.

Diệp Thiếu Cảnh hô hấp đều loạn: “Nha…nha…buông ra…”

“Bắn cho anh xem.”


“Không…không cần như vậy…”

“Em thật dễ thẹn thùng.”

Trác Thích Nghiễn trêu chọc dục vọng Diệp Thiếu Cảnh, đồng mâu nóng rực khóa lại dục vọng hãm sâu của cậu, nhìn cậu dùng ánh mắt ướt át cầu xin hắn, động tác khiêu khích *** mỹ, cho tới khi cậu phóng thích trong tay hắn.

Thuận lợi phóng thích Diệp Thiếu Cảnh liền xụi lơi trên giường, đôi lông mi bao trùm ánh mắt mất đi tiêu cự ***g ngực trần trụi cường tráng phập phồng dồn dập, làn da màu đồng cổ che kín mồ hôi khêu gợi sáng bóng.

Đem hai chân khí tức cấm dục *** loạn mở lớn, tư thế phóng đãng, đùi non tràn đầy hôn ngân đỏ hồng, đáy mắt Trác Thích Nghiễn tràn ngập tính dục nhiệt độ, chút lý trí còn lại đã bay mất hết, hắn nóng nẩy vặn bung song mông Diệp Thiếu Cảnh, đem khí quan thô to gân guốc đỉnh nhập bên trong nội vách tường…

“Nha…ân…” Bén nhọn đau nhức tiến nhập thân thể, Diệp Thiếu Cảnh hít thở không thông, mái đầu tóc đen bị mồ hôi tẩm ướt đẫm.


Ánh mắt Trác Thích Nghiễn đỏ ngầu nhìn Diệp Thiếu Cảnh dưới thân, khoái cảm tiêu hồn truyền tới đại não, hắn thầm hô vài khấu khí, ngạnh sinh mà áp chế dục niệm điên cuồng thao lộng, hôn hôn lên mặt tái nhợt Diệp Thiếu Cảnh: “Đau thì nói anh biết.”

Diệp Thiếu Cảnh cả người đầy mồ hôi nhìn Trác Thích Nghiễn, cổ hòng khàn khàn: “Có thể rồi….anh động đi…”

Trác Thích Nghiễn yêu thương mà hôn cậu, dùng sức vuôt ve thân thể cường kiện, lấy tư thế sáp nhập chậm rãi luật động phần eo, lúc ban đầu còn cố kỵ xúc cảm của cậu, càng về sau càng không khống chế được tiết tấu, ngày một kịch liệt trừu sáp, va chạm.

Diệp Thiếu Cảnh đau đớn, tay túm chặt ra giường, thân thể màu đồng cổ yếu ớt giãy dụa, thắt lưng bị hắn chặt chẽ cô trụ, vô pháp giãu dụa thừa nhận hung khí tráng kiện tiến nhập thân thể, rên rỉ bất giác bật ra: “ngô…ngô…”

“Thiếu Cảnh…” Trác Thích Nghiễn gắt gao ngăn chặn cậu, ngón tay đan vào mái tóc ẩm ướt, ôn nhu hôn lên mặt cậu, phi thường kỹ xảo nhu lộng điểm nổi lên trên ***g ngực, nút lưỡi cậu, nuốt đi những tiếng rên rỉ mê người.

Chóp mũi ngửi được mùi xạ hương nam tính đặc hữu trên người hắn, Diệp Thiếu Cảnh mặt đỏ tai hồng không dám nhìn cậu, thân thể dưới sự khiêu khích tựa như chạm điện, khoái cảm lan tràn khắp nơi, toàn bộ thân thể không còn giống mình.


Trác Thích Nghiễn cuồng dã mãnh liệt, khí tức nóng cháy, phát ra tính dục cùng khí phách nam nhân tràn ngập mê hoặc mị lực, y phục trên người đã thoát hết, ánh trăng hắt lên người hắn, phản xạ quang mang chói mắt, mồ hôi trong suốt tựa như bảo thạch làm đẹp thân thể hắn, hắn hôn cậu, trêu chọc cậu, một đôi đồng mâu thâm thúy trói chặt mỗi một biểu tình của cậu, tràn ngập nhiệt lượng tựa như hòa tàn kim thạch.

Diệp Thiếu Cảnh vươn tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo chói mắt kia, vì chính mình mà toát lên *** lay động, đầu ngón tay đụng tới da thịt nóng bỏng, tay bỗng nhiên bị Trác Thích Nghiễn bắt lấy, cưỡng chế đặt trên đỉnh đầu, tùy ý ngăn chặn môi cậu tựa như cuồng đồ đói khát…

Hôn đến độ trước mắt từng đợt biến thành màu đen, theo bản năng mà giãy dụa thoát ra, đôi môi liễm diễm rời đi, thuận thế hạ xuống dưới, tận lực câu dẫn cậu, răng nanh trắng bóng cắn cắn điểm đỏ trước ngực, ngón tay hữu lực chơi đùa đùi non mẫn cảm, từng nụ hôn dừng trên người cậu, thanh âm khàn khàn bao hàm nguyên thủy tính dục: “Còn đau không?”

“….” Diệp Thiếu Cảnh mặt đỏ tai hồng, cả người run rẩy, cơ hồ không dám nhìn thẳng Trác Thích Nghiễn, cảm thấy khí quan chôn sâu trong cơ thể rời đi, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời không rõ ý tứ.

“Muốn anh cắm vào không?” Trác Thích Nghiễn ngăn chặn dục vọng nóng lòng bùng nổ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bắt đầu thở dốc, đem khí quan gắng gượng để trước cửa huyệt khẩu trêu chọc, nhưng lại không chịu đi vào.

Dục vọng trong thân tùy ý hoành hành lại không được giải tỏa, Diệp Thiếu Cảnh toàn thân nóng lên, buồn khổ thở dốc, thân thể khỏe mạnh màu đồng cổ nhiễm thượng một tần hồng sắc xinh đẹp, dụ dỗ người điên cuồng đùa bỡn, chà đạp. hiển nhiên dù đang say rượu Diệp Thiếu Cảnh cũng phát hiện trạng thái xấu hổ của bản thân, giãy dụa muốn đẩy Trác Thích Nghiễn ra: “Đừng như vậy…” Chống cự là phản ứng bản năng, là cảm giác xấu hổ khi là thân nam nhân lại bị đặt trên giường xâm phạm.

“Say rượu còn bảo trì rụt rè, thật không có biện pháp với em.” Trác Thích Nghiễn ngăn chặn thân thể lộn xộn phía dưới, chống tay bên mặt cậu, hôn lên lông mi đen nồng đậm, cảm thụ thân thể vì nhẫn nại mà run rẩy không ngừng, buông ra dục vọng đang trói buộc trong tay, làn thứ hai mạnh mẽ đâm vào.

Thân thể đột nhiên bị hung mãnh dã thú xỏ xuyên tới chỗ sâu nhất, Diệp Thiếu Cảnh trong cổ họng dường như phát ra vui thích lại tựa như rên rỉ thống khổ: “A…ngô…”


Cùng với cậu, phát ra tiếng thở dốc, Trác Thích Nghiễn không ẩn nhẫn nữa, cuối cùng hai tay giữ chặt thắt lưng cậu, hung ác va chạm, không ngừng xỏ xuyên đâm chọc qua cậu, Diệp Thiếu Cảnh bị đánh sâu đến nửa thân mình bị đẩy lên trên, rồi lại bị kéo trở lại, tấm lưng ma xát lên ra giường, Trác Thích Nghiễn lần nữa đong đưa cường hãn vòng eo đi vào, ác ý mà ma xát nội tràng yếu ớt, trừu sáp đè ép trong lúc vô tình chạm tới điểm mẫn cảm bên trong khiến Diệp Thiếu Cảnh rên rỉ thay đổi.

“là nơi này sao?” Trác Thích Nghiễn ý vị sâu xa nhìn cậu, tiếp tục va chạm tới nơi mẫn cảm kia, thấy Diệp Thiếu Cảnh ánh mắt hồng hồng nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu hôn cậu, từ nông tới sâu, cắn nuốt tư vị khoang miệng ngọt ngào.

Diệp Thiếu Cảnh bị hắn hôn đến cả người khô nóng, không kìm lòng nổi là hôn đáp lại, cảm thấy dục vọng chôn sâu trong cơ thể càng trướng to hơn, gân xanh tất cả đều lộ hết cả ra, cậu thống khổ giãy dụa, mưa rền gió dữ lại càng thô bạo khiến cậu càng cảm nhận rõ hình dạng của nó, lần lượt bị ma sát khiến khoái cảm tê dại sôi trào trong máu, cảm giác liêu nhân nhượng Diệp Thiếu Cảnh không còn biết gì nữa thanh âm nhũn ra cầu xin.

“ngô…a…từ bỏ…a…”

Trác Thích Nghiễn không dừng lại, làn nữa đem khí quan cương cứng đỉnh nhập vách tường sung huyết, lập tức nhiệt độ bên trong vách tràng khiến hắn phát cuồng, không có biện pháp khắc chế dục niệm mãnh liệt với cậu, hắn liếm lộng vàng tai mẫn cảm: “Lần nữa được không, anh muốn cảm thụ em nhiêu hơn.”

Vành tai bị liếm láp nhượng sống lưng Diệp Thiếu Cảnh run lên, còn chưa kịp cự tuyệt cầu hoan của hắn, thân thể lần nữa hãm sâu trong thủy triều ***, vô pháp phản kháng bị hắn đặt lên giường xâm phạm nhiều lần, từ đầu đến cuối trên người đều là khí tức của Trác Thích Nghiễn, mà khi hai người còn đang trầm tẩm tại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nhau cũng không biết mây đen đang từ từ bao phủ trên người.

End 69


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui