Cửa phòng cấu cứu khẩn cấp được mở ra, Diệp Thiếu Cảnh lập tức chạy tới, lo lắng hỏi bác sỹ tình trạng của Trác Thích Nghiễn “Bác sỹ, tình hình của anha ấy sao rồi?”
“Bây giờ đã ổn rồi.” Bác sỹ mệt mỏi cởi bỏ khẩu trang, cầm bệnh án nói với Diệp Thiếu Cảnh “May mà không bị thương tới nội tạng, lúc trước cầm máu rất tốt, nên nghỉ ngơi một thời gian, chờ miệng vết thương khép lại là có thể xuất viện.”
Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng thở phào, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất, lại hỏi: “Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”
“Có thể.” Dứt lời nhìn cậu nói thêm: “Vết thương trên người cậu cũng nên xử lý một chút, trong phòng bệnh có y tá riêng, có việc gì thì các cô ấy sẽ giúp cho cậu.”
“Đây không phải máu của tôi.” Diệp Thiếu Cảnh nhìn vệt máu loang lổ trên người mình, hồi tưởng lại sự tình vài giờ trước, con ngươi đen láy ngân ngấn nước, tựa như sắp trào ra “Tôi không bị thương.”
Bác sỹ giật mình, không nói gì nữa mà rời đi.
Diệp Thiếu Cảnh lo lắng đẩy cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng bước tới bên chiếc giường màu trắng, yên lặng nhìn Trác Thích Nghiễn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt trắng bệch, trên ngực quấn đầy băng gạc, hắn hô hấp thực chậm rãi, đôi lông mày sắc bén khẽ nhíu lại, không biết là đau đớn sau khi thuốc tê tan hết hay là đang chìm sâu trong bóng tối không lối thoát.
Diệp Thiếu Cảnh rời khỏi phòng bệnh, mượn quần áo sạch sẽ từ y tá, đến toilet để thay ra, lại tắm rửa sạch sẽ, rồi mới mang một chậu nước ấm quay lại phòng bệnh, dùng khăn mặt ấm áp lau mồ hôi cho Trác Thích Nghiễn, hốc mắt lại từ từ nóng lên.
Cậu nắm chặt bàn tay không được truyền dịch của hắn….
Cậu từng tin tưởng tình yêu, cũng đã từng tới tìm Lận Vi để tái hợp, mặc kệ người khác thế nào chỉ cần hai người yêu nhau thì có thể quay lại nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta cự tuyệt thậm chí còn sai người đuổi đi, khi trở về toàn thân không một xu dính túi…
Lúc đầu với những đối đãi của Trác Thích Nghiễn luôn nghi ngờ, cậu không có cách nào tin tưởng thái độ của hắn với cậu, nghĩ hắn giống như Lục Triển Đình chơi đùa cậu xong rồi ném cho những người khác, nhưng dần dần thái độ của Trác Thích Nghiễn làm cậu động tâm…
Cậu thật sự không nghĩ hắn sẽ tơi bữa tiệc đó, khi gặp phiền toái hắn ra tay trợ giúp, vì giải quyết phiền toái cho dù gặp nguy hiểm cũng hết sức bảo hộ cậu, cho cậu một cái ôm ấm áp, hắn thực sự là một người ôn nhu, làm cậu không kìm lòng nổi mà cùng hắn trầm luân…
Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng ghé lên ngực Trác Thích Nghiễn, ngửi mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên người hắn, còn có thể nhìn thấy vệt máu thấm ra ngoài băng gạc, phía dưới chính là quả tim hắn đang đập, níu giữ sinh mệnh của hắn mặc dù bây giờ có chút yếu ởt nhưng rồi hắn sẽ khôi phục thần thái như xưa, tựa như ánh mặt trời kim quang chói lọi.
Ngày hôm sau tình hình Trác Thích Nghiễn đã từng bước ổn định, tinh thần không tồi mà hổi tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Cảnh ghé vào giường hắn say ngủ, thần sắc tiều tụy, mày rậm gắt gao nhíu chặt, tựa như đang gặp phải ác mộng, hắn vươn tay chạm vào Diệp Thiếu Cảnh, cậu chấn kinh mà mở mắt ra, bắt lấy tay hắn mà hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Trác Thích Nghiễn nhìn chằm chằm cậu, đôi con ngươi hẹp dài sáng lên như xuân thủy thu nguyệt “Tỉnh lại liền thấy em, nói không tốt chính là lừa em.”
“Ngày đó, cảm ơn anh.” Đây là câu thứ hai của Diệp Thiếu Cảnh.
Trác Thích Nghiễn bất đắc dĩ hít sâu một hơi “Biết chắc là em sẽ nói cảm ơn mà.” Diệp Thiếu Cảnh là loại người có ơn tất báo, chuyện lần này chỉ sợ em ấy cảm thấy thiếu nợ mình rất nhiều, tìm được cơ hội chắc chắc sẽ báo đáp hắn.
Diệp Thiếu Cảnh nhìn Trác Thích Nghiễn, trong lòng càng nhói đau đến khó chịu, cậu không quên được hình ảnh Trác Thích Nghiễn bị đâm đau đớn thế nào “Có chỗ nào không thoải mái nói cho em biết.”
“Em lo lắng cho tôi?”
Diệp Thiếu Cảnh yên lặng gật đầu. Trác Thích Nghiễn chuyên chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, con ngươi thâm thúy tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu: “Không cần vì thương thế của tôi mà áy náy, hiện tại tôi đã tốt hơn nhiều, thân thể không tệ như em nghĩ đâu.”
“Thật sao?”
“Chẳng lẽ tôi còn lừa em.” Trác Thích Nghiễn vỗ vỗ vai cậu, thăm dò xem chuyện lần trước: “Em và Lục Triển Đình có từng gặp nhau sao?”
“Không có.” Diệp Thiếu Cảnh không giấu diếm mà nói cho hắn biết, đâm Trác Thích Nghiễn bị thương là vệ sỹ của Lục Triển Đình, tên đó vì muốn trút giận cho Lục Triển Đình nên mới chạy tới giáo huấn cậu, không ngờ lại ngộ thương Trác Thích Nghiễn, hiện tại tên vệ sỹ đó đã bị bắt tới đồn cảnh sát để thẩm vấn, tất nhiên tên đó sẽ phải trả giá cho hanh vi của mình.
Trác Thích Nghiễn bất động thanh sắc, chau mày, vẫn cảm thấy toàn bộ truyện này quá kỳ quái, Diệp Thiếu Cảnh rất rụt rè chưa từng đắc tội với ai, cho dù trong bữa tiệc cho chọc giận Lục Triển Đình thì tên đó cũng không dám làm càn đến mức như vậy. Huống chi Lục Triển Đình uống rượu xong thần trí không còn rõ ràng, nên không thể hạ lệnh cho vệ sỹ đi giáo huấn Diệp Thiếu Cảnh trút giận cho gã được, đặc biệt là cầm da đả thương người như thế, chẳng lẽ có người khác chỉ thị?
Diệp Thiếu Cảnh thấy hắn ngưng trọng thần sắc, càng băn khoăn “Thật xin lỗi, mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy, em không biết đã đắc tội với người nào, còn hại anh bị thương nằm ở đây…”
“Không ai là hoàn hảo cả, em làm tốt lắm.” Trác Thích Nghiễn phục hồi tinh thần, vươn tay sờ sờ mái tóc đen của cậu “Em lúc ở bữa tiệc đó đánh trả có thể sẽ mất mạng, bo bo giữ mình rất tốt.”
Diệp Thiếu Cảnh nắm chặt tay hắn: “Anh là đang an ủi em sao?!”
“Trong mắt tôi, em rất có mị lực, vẫn luôn hấp dẫn ánh nhìn của tôi.” Trác Thích Nghiễn nhìn khuôn mặt anh tuấn, không hề giấu diễm mê luyến của mình với cậu.
End 48
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...