Có người nói cuộc sống không phải truyện thiếu nhi, kết cục tốt đẹp nhiều khi là không thành, đó là lý do vì sao mọi người thích xem phim ảnh, phim ảnh tồn tại nhắc nhở con người, tình yêu có thể nảy mầm ở bất cứ đâu kể cả những nơi mà con người không ngờ tới. bộ phim ‘Alone’ là bộ phim của đạo diễn Từ Chung sẽ tham dự liên hoan phim quốc tế, đây là bộ phim lấy đề tài xã hội đen làm chủ đạo, quay xung quanh cuộc sống của nam diễn viên chính, một mình bươn chải trên nước Mỹ tàn nhẫn vô tình, cố gắng thoát khỏi cuộc sống hắc ám để đặt chân vào con đường nghệ sỹ, trở thành một ngôi sao phim hành động, sau đó quen biết nữ chính, bối cảnh thân phận hai người bất đồng nhưng vẫn bị hấp dẫn lẫn nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để được ở bên nhau…
Diệp Thiếu Cảnh cảm thấy nhân vật này rất hợp với mình, trước đây cậu thường đóng vai lưu manh hay các vai cặn bã trong xã hội để kiếm sinh kế, hơn nữa cậu đối với nhân vật rất đồng cảm, cho nên khẳng định sẽ có thể rất nhập tâm vào vai diễn.
Cho nên nghĩ nếu được nhận vai diễn như vậy Diệp Thiếu Cảnh rất cao hứng, vai diễn lần này khác hẳn với các vai lưu manh trước đây, rất có nghĩ khí cùng can trường. cho nên hôm đi phỏng vấn tinh thần cậu rất hưng phấn, đi theo Kỳ Dực bước vào khách sạn nơi đoàn phim ‘Alone’ tổ chức tuyển diễn viên. Cậu phát hiện rất nhiều diễn viên tới đây, đều là những người trẻ tuổi soái khí đứng chờ ở hành lang khách sạn, Kỳ Dực gọi điện thoại cho đạo diễn: “Anh đang ở phòng nào? Ừ, được, tôi biết rồi, vậy nhé, lát gặp.”
Kỳ Dực quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Đạo diễn đang phỏng vấn, chờ diễn viên đó ra thì chúng ta vào, giờ tập lời thoại một lần, đến lúc đó không được phạm sai lầm.”
Diệp Thiếu Cảnh lấy kịch bản ra, đối với đống tiếng anh loằng ngoằn lại thấy đau đầu, cũng may Trác Thích Nghiễn đã giúp cậu phiên dịch, cho nên câu thoại nào dùng cảm xúc nào đều minh xác.
Chờ tới khi đạo diễn thông tri, bọn Kỳ Dưc vào phòng, vừa vặn đụng tới Eries cùng người đại diện từ trong thang máy đi ra. Oan gia ngõ hẹp, Diệp Thiếu Cảnh coi như không nhìn thấy cậu ta, Eries sắc mặt xanh mét trừng cậu, Kỳ Dực lại cùng quản lý của cậu ta chào hỏi.
Eries tiến lên nói chuyện với Diệp Thiếu Cảnh, một bộ tư thế đại minh tinh cao ngạo: “Mày cũng tới phỏng vấn?”
“Tôi không thể tới sao?” Diệp Thiếu Cảnh cảm thấy kỳ quái, cậu biết Eries có địch ý với cậu, hơn nữa liên quan tới vấn đề lợi ích nên cũng không có khả năng hòa hảo, cho nên tránh cậu ta đi thì tốt hơn, tốt nhất không nên giao tiếp với cậu ta thế nhưng Eries không nghĩ như thế nhất quyết không buông tha cậu.
Ánh mắt Eries săm soi khắp người cậu rồi hừ lạnh một tiếng: “Bằng mày? Cười chết tao rồi! tao danh khí so với mày tốt hơn, bộ phim này có tao tới phỏng vấn nào còn cơ hội cho mày!”
“Vậy à,” Diệp Thiếu Cảnh chả buồn để tâm.
Eries giận sôi gan, tựa như đối mặt với người đáng ghét liều mạng muốn chọc giận cậu, nhìn cậu chê cười, cậu lại thủy chung thong dong bình tĩnh, nên lửa giận của cậu ta lại càng vượng hơn: “Chẳng lẽ mày cảm thấy có thể thắng được tao sao? Bằng cái thứ tiếng Anh rách nát của mày?”
“Tôi biết tiếng Anh của tôi không tốt.” Diệp Thiếu Cảnh thành thật đáp lại.
Eries nhất thời đắc ý: “Từ đạo diễn khen tiếng Anh của tao rất lưu loát, nhìn ra được anh ta rất thưởng thức tao.” Vừa cười vừa nói: “Còn mày, chịu khó tranh thủ vớ cái vai nam phụ sở trường của mày đi, cố gắng làm lá cây nữa đi.”
“Chúc mừng cậu được thưởng thức.” Diệp Thiếu Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Eries nghiến răng, nhưng vẫn cố bảo trì tươi cười: “Quên nói cho mày biết Hoa Tử Tuấn cũng tới thử vai đấy, cái thế giới này cũng thực nhỏ, đi đâu cũng gặp được nhau, hy vọng lần này chúng ta lại ở chung một đoàn phim.” Nói xong cường liệt kéo quản lý đi.
Diệp Thiếu Cảnh lắc lắc đầu, đi theo Kỳ Dực vào thang máy, được trợ lý dẫn tới gặp Từ đạo diễn, anh ta khoảng 30 tuổi, khuôn mặt nho nhã, tư văn nhã nhặn, bất đồng với Vương đạo diễn của ‘Thanh Thành’, hai người họ mà đứng cạnh nhau thì một người giống lưu manh một người giống trí thức. mà văn phòng phỏng vấn cũng bất đồng, trong phòng giờ chỉ có một mình Từ đạo diễn, bình thường còn phải có thêm ít nhất là nhà sản xuất và người giám chế, nhìn tình hình hiện tại, dường như quyết định nam chính chỉ có một mình Từ đạo diễn.
Diệp Thiếu Cảnh đột nhiên khẩn trương hơn hẳn, lại cố gắng mà nhớ lại lời thoại một lần, tự nhủ tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Từ đạo diễn nhìn sơ yếu lí lịch của cậu một lần, ngẩng đầu hỏi: “Cậu đã từng xem phim của tôi chưa?”
“….!” Diệp Thiếu Cảnh sững sờ tại chỗ, không phải nên bảo cậu diễn thử một đoạn trong kịch bản sao, giờ đột nhiên lại hỏi vấn đề như vậy, phải trả lời một vấn đề bất thình lình, khiến cậu phải ngồi sắp xếp lại ngôn ngữ, mà ngôn ngữ đó lẫn lôn Anh-Trung loạn cả lên.
Từ đạo diễn cũng không thúc giục cậu yên lặng chờ, Diệp Thiếu Cảnh bình ổn 3s, trả lời anh ta: “Tôi đã xem qua đoạn đầu phim ‘Bạc Hạ’.”
“Cậu cảm thấy bộ phim đó thế nào?”
“…!!” Diệp Thiếu Cảnh mồ hôi lạnh chảy ròng, đối mặt với loại vấn đề trực tiếp này, không biết phải nên trả lời thế nào để không đắc tội với đạo diễn, nếu nói Bạc Hạ là bộ phim rất hay, thì không thật mà chỉ là trả lời qua loa có lệ, mà đối với bộ phim này cậu lại có suy nghĩ khác.
Từ đạo diễn vẫn như trước không thúc giục cậu, Diệp Thiếu Cảnh lại ngồi nghĩ khoảng 10s, trả lời anh ta: “Nội dung diễn biến logic, nam chính thể hiện cảm xúc tuyệt vọng tàn khốc rõ ràng, nhưng đến phần sau diễn biến quá nhanh, tôi xem có chút…không hiểu.”
“Cậu thấy không hiểu?” Thanh âm Từ đạo diễn cao hơn chút, phỏng chừng không nghĩ tới có diễn viên lại xem không hiểu phim của mình.
Không xong! Có phải đã đắc tội anh ta không?! Anh ta là đạo diễn nổi tiếng quốc tế có ai dám thẳng mặt nói phim của anh ta không tốt chứ, Diệp Thiếu Cảnh mồ hôi lạnh chảy càng nhanh, muốn nói một câu khen ngợi nhưng lại cảm thấy mình không chủ kiến, cái gì cũng không biết diễn đạt thế nào, cho nên chọn cách im lặng.
Từ đạo lại nhìn nhìn thông tin cá nhân của cậu hỏi: “Nếu không ngừng NG cậu có sợ không?” (NG: quay lại, diễn lại)
Lại một vấn đề hoàn toàn không liên quan tới phỏng vấn vai diễn! Diệp Thiếu Cảnh đã bị anh ta quay cho vòng vòng, nếu lúc này anh ta mà yêu cầu cậu diễn một đoạn tiếng anh cậu chắc chắn không do dự mà phun toàn lợi thoại tiếng trung, cho nên mơ mơ hồ hồ mà trả lời: “Tôi không sợ NG, nếu có NG như vậy tôi lại có thêm một cơ hội để diễn xuất, tôi có thể diễn so với lần trước càng hoàn mỹ hơn.”
“Được rồi, hôm nay cứ thế đã, nếu có tin gì, tôi sẽ an bài người liên lạc với cậu.”
End 104
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...