Bộ phận nhân sự không chỉ cung cấp danh sách ứng viên, mà còn đính kèm thêm sơ yếu lý lịch của mười chín thực tập sinh cùng trình lên.Thậm chí là chính giám đốc nhân sự đưa tới.
Giám đốc nhân sự Lữ Khải đã đi theo Ôn Tư Cảnh một thời gian, năm ngoái, giám đốc nhân sự trước khi về hưu tự mình tiến cử với Ôn Tư Cảnh, giám đốc nhân sự trước đi theo cha Ôn Tư Cảnh, lúc còn làm việc đều nhận được sự kính trọng của các nhân viên,là người có cách ứng xử được nhiều người ngưỡng mộ, ông tiến cử người thay vị trí của mình, Ôn Tư Cảnh đương nhiên sẽ tín nhiệm.
Tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng dù sao lão giám đốc cũng cầm tay chỉ dẫn năng lực chuyên môn cùng năng lực làm việc đều không tồi, Ôn Tư Cảnh rất vừa lòng.Trước khi Lữ Khải nhận chức, Ôn Tư Cảnh lúc ấy chỉ cường điệu một câu với anh ta -- không sử dụng mối quan hệ trong công ty, công ty chỉ chiêu mộ những người chân chính làm được việc.Trong hơn một năm qua, ông ta luôn ghi nhớ những câu nói kia, chưa bao giờ dám lơ là công việc.
Chỉ là --
Lữ khải nhìn mặt Ôn Tư Cảnh nghiêm túc lật xem từng sơ yếu lý lịch, trong lòng như gõ trống, miệng khô lưỡi khô.
"Ôn tổng, cái kia..."
Lữ Khải nhìn Ôn Tư Cảnh, muốn nói cái gì đó, bị người phía sau giơ tay đánh gãy, anh ta đành phải ngậm miệng, làm bộ thản nhiên tiếp tục đứng. Sau khi xem đến mười một sơ yếu lý lịch của các thực tập sinh, cuối cùng cũng thấy "Úc Nhĩ Mục" cùng với một bức ảnh dán trên bìa hồ sơ màu xanh, sau khi xem bức ảnh, Ôn Tư Cảnh mới thật xác định, suy đoán của mình không sai.
Vừa mới ở phòng trà nghe được miêu tả về cô gái kia,đến lúc anh ngồi tại văn phòng, anh vẫn suy nghĩ đến cô gái nhỏ, mà chính anh cũng không biết những lúc không bận rộn anh cũng hay nhớ đến cô .
Ôn Tư Cảnh nghiêm túc nhìn lý lịch đề cập rất nhiều thông tin, không thể không nói, lý lịch thật đẹp, mặc kệ là thành tích trong học tập cũng như thành tích hoạt động, tham gia hội sinh viên, tham gia các hoạt động công ích, thi đấu chuyên nghiệp, không chỉ có muôn màu muôn vẻ mà còn thể hiện sự vượt trội của cá nhân.
Tuyệt đối là nhân tài mà bất kỳ công ty nào cũng muốn tranh nhau để có được, ít nhất đối với sơ yếu lý lịch tuyệt vời như thế này.Lúc gặp cô ngày đó, nghe cô nói đang đợi kết quả cho vòng thi thứ hai, anh vốn muốn hỏi công ty nào, còn chưa kịp hỏi thăm, nha đầu này đã kêu anh là chú, nếu hỏi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, Ôn Tư Cảnh nghĩ.
Nhưng không nghĩ tới lại là công ty của anh, khóe miệng không tự giác cong lên, Ôn Tư Cảnh đắm chìm trong tin tức mới nhận được, chính mình cũng không phát hiện bản thân có chút thở phào nhẹ nhõm......
Lữ khải vừa mới còn khẩn trương miệng khô lưỡi đắng, chú ý đến Ôn Tư Cảnh đang cầm một bản lý lịch trên tay, biểu tình càng xem càng vừa lòng, thậm chí khóe miệng đều giơ lên một độ cung nhất định, ngược lại làm Lữ Khải mông lung không hiểu.
Ôn Tư Cảnh đối với chuyện nhân sự của công ty cũng không quá quan tâm, hoặc nói đúng hơn là, chưa bao giờ can thiệp, dùng người, ta phải hoàn toàn tín nhiệm người, mọi người ở trong công ty đều biết, cũng vì vậy mà mọi người luôn cố gắng làm việc hết mình, cũng không dám chậm trễ làm anh thất vọng. Lữ Khải cho tới nay cũng làm việc như vậy, chính là, nhân tài khả ngộ bất khả cầu, tuy rằng Lý Thiên Văn là em trai vợ chưa cưới của anh ta, thành tích học tập cũng tốt, quan trọng nhất bước vào công ty theo trình tự chương trình tìm kiếm nhân tài, sau đó chính thức trở thành thực tập sinh.Nhưng cho dù như thế, cũng không chắc được có người biết chuyện mà không lên án anh ta,quan hệ là thứ phiền toái nhất.Thương trường là nơi ngươi lừa ta gạt, cũng không phải nơi ngươi không tìm phiền toái, phiền toái sẽ không tìm đến ngươi.Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chính mình trước tiên nên đề cập chuyện này với Ôn Tư Cảnh.
"Ôn tổng, lần này thực tập sinh..."
Lữ Khải mới vừa mở miệng, liền thấy Ôn Tư Cảnh gấp hồ sơ tài liệu liên quan đến các thực tập sinh lại, đối với anh ta xua xua tay, "Không có việc gì, giám đốc Lữ đi ra ngoài đi, chốc nữa trợ lý Hồ sẽ mang trả sơ yếu lý lịch thực tập sinh về phòng nhân sự."Lời nói đến miệng, lại nuốt trở về. Lữ Khải nhìn Ôn Tư Cảnh bắt đầu phê duyệt tài liệu cũng biết ý không quấy rầy, xin phép, kéo cửa bước ra ngoài.
******
Ôn Tư Cảnh 8 giờ rưỡi từ công ty trở về, đến dưới bãi đỗ xe cũng không có lập tức lái xe rời đi, dù bận rộn vẫn ngồi ở trong xe ung dung nhìn cửa chính của công ty, nghiêm túc nhìn chăm chú từng người ra vào.
Bộ phận thiết kế gần đây phải gấp gáp hoàn thành bản vẽ chế tạo thiết bị tự động cho nhà xưởng, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya, Úc Nhĩ Mục vừa đến công ty, lại là thực tập sinh, thời điểm lãnh đạo chưa rời đi, cô tuyệt đối không có khả năng ra về trước.
Này cũng coi là luật bất thành văn của dân công sở.
Từ buổi sáng, bộ phận nhân sự có báo cáo nhóm thực tập sinh Úc Nhĩ Mục đã đến làm việc, Ôn Tư Cảnh trong lòng đã không dưới trăm ngàn lần muốn đi đến bộ phận thiết kế nhìn xem, nhưng mỗi lần đều cố kìm nén lại.
Vì sao lại muốn đi xuống lầu? Thấy được thì như thế nào?
Anh không biết mình bị làm sao, bởi vì trước kia chưa bao giờ có loại cảm giác này, cảm giác mong được nhìn thấy một người. Cuối cùng lý trí chiến thắng cảm xúc.
Ôn Tư Cảnh nhớ rõ, ngày hai người "tự giới thiệu" với nhau, cô cũng có nói với anh, biết anh là ai, cô nói đang đợi kết quả vòng hai, nói cách khác, cô đã thông qua vòng sơ loại của tập đoàn Ôn thị, lại không đề cập với anh.
Thậm chí đến việc cô đã vượt qua vòng hai để trở thành thực tập sinh của Ôn thị cũng không cho anh biết, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút,chả có lý do gì để cô nhóc báo cho anh biết?Anh cũng không phải là người thân thiết với cô, cô gái xinh xắn cùng với thành tích ưu việt như vậy, Ôn thị là một trong những xí nghiệp hàng đầu tại Đô Thành, lựa chọn làm việc ở công ty này cũng hợp tình hợp lý, nên không có điều gì cần thiết phải kể cho anh biết chuyện?
Mặc dù đã tìm lý do cho việc cô nhóc không báo với anh, nhưng trong lòng Ôn Tư Cảnh vẫn có cảm giác khó chịu, tốt xấu gì hai người vẫn là... Hàng xóm của nhau.Nếu đã biết về anh, nói với anh một tiếng cũng không sao chứ?
......
9 giờ 40, Ôn Tư Cảnh rốt cuộc thấy được người mà mình mong đợi đang từ cửa lớn công ty bước ra.Cho dù tăng ca tới giờ này, trên mặt của cô nhóc không hề có vẻ oán niệm khó chịu, khuôn mặt sáng láng cùng ba nam, một nữ nói nói cười cười đi về phía trước.
Áo sơ mi trắng ngắn tay, kết hợp chân váy đen chữ A dài đến đầu gối, trên chân mang một đôi giày búp bê màu trắng. Khác hẳn với những lần anh gặp cô, hai lần trước gặp nhau, cô đều ăn mặc giống nữ sinh, bất quá cũng không bởi vậy mà mất đi nét thành thục, hiển nhiên cô nàng rất biết cách biến mình thích nghi với môi trường mới, cũng rất thông minh nhìn được hoàn cảnh nào thì thay đổi theo đó.Trong đó một nam một nữ, Ôn Tư Cảnh có biết, là hai nhà thiết kế, nữ kia chính là người sáng nay ở trong phòng trà đề cập tới chuyện cô nhóc Úc Nhĩ Mục được yêu thích, nam nhìn có chút quen mắt, nhưng anh không nhớ rõ tên.
Hai người ra khỏi office building, cùng Úc Nhĩ Mục và nam sinh bên cạnh đánh tiếng chào tạm biệt, rồi hướng phía bãi đỗ xe đi tới.Ôn Tư Cảnh khởi động xe, lái xe chậm rãi từ bãi đỗ xe ra, cách một khoảng cách đi theo Úc Nhĩ Mục cùng với nam sinh bên cạnh cô.Người nam sinh kia rất cao, nhìn rất trẻ, cũng lạ mặt, phỏng chừng đều là thực tập sinh mới vào cùng đợt với cô.Hai người đi đến giao lộ, Ôn Tư Cảnh nhìn nam sinh kia nói gì đó với Úc Nhĩ Mục, Úc Nhĩ Mục nhìn đối phương cười tủm tỉm xua tay, mở miệng nói mấy câu, nói xong chỉ về hướng tàu điện ngầm ở phía sau cô, lại chỉ về phía sau nam sinh.
Nhìn dáng vẻ nam sinh đang nói muốn đưa cô về nhà, nhưng hình như nhà của hai người ở hai hướng khác nhau, cho nên Úc Nhĩ Mục cự tuyệt. Nam sinh lại nói mấy câu, thoạt nhìn rất kiên trì, Ôn Tư Cảnh nhìn biểu cảm trên mặt của Úc Nhĩ Mục có chút chần chừ, sắc mặt anh trầm xuống, tiếp theo lấy di động, mở danh bạ điện thoại, chọn số điện thoại mới được lưu.Úc Nhĩ Mục đang nhức đầu, một hồi điện thoại đã cứu vớt cô, cô đứng trước mặt Lý Thiên Văn cười cười,nhìn trên màn hình một chuỗi số lạ thì nghi hoặc chớp chớp mắt, nhấn nút nghe.
"Tôi là Ôn Tư Cảnh."
Đầu bên kia điện thoại Ôn Tư Cảnh nhanh chóng giới thiệu, ngược lại làm lời đến bên miệng của Úc Nhĩ Mục ' Xin chào, ai vậy ạ' nghẹn trở về.
Cô ngốc lăng một chút, bĩu môi, "Nga" một tiếng.
Úc Nhĩ Mục không thấy kỳ quái khi anh biết số điện thoại của mình, nhưng cảm thấy kỳ lạ sao anh có số nhanh vậy.Không lẽ tổng giám đốc tập đoàn cũng chú ý đến cả những thực tập sinh mới?
"Đã muộn rồi, tôi lái xe đưa em về."
Ôn Tư Cảnh đem xe đang đi phía sau chậm rãi tiến đến gần cô, ấn còi xe, hai đèn xe bật lên, nói với người bên kia điện thoại:
"Tôi ở phía sau, lên xe đi."
Úc Nhĩ Mục cũng không muốn cự tuyệt,mới đi làm một tuần, không nghĩ cùng đồng nghiệp "xung đột", nhưng mà nếu Ôn Tư Cảnh không có tới, cô thật sự sẽ cự tuyệt Lý Thiên Văn đưa về nhà, điều này chắc chắn sẽ tạo ra căng thẳng.Úc Nhĩ Mục tuy rằng tính cách hòa nhã, cùng với mọi người luôn hòa đồng, nhưng luôn có ranh giới của bản thân, chính mình ở trường đại học trừ bỏ thân thiết cũng chỉ có Tô Tiểu Xán và một vài người trong hội sinh viên, còn với các bạn học khác thì không quen lắm.Mọi người có thể biết được nơi cô ở, nhưng cụ thể ở khu nào thì hầu như không có ai biết rõ.Để một nam sinh đưa mình về nhà, căn bản không có khả năng đó.Nhưng Lý Thiên Văn thoạt nhìn rất kiên trì, nếu kiên trì đến cuối cùng, thì tất sẽ nháo đến việc không thoải mái. Cho nên cú điện thoại này, có thể nói là rất kịp thời.Úc Nhĩ Mục cúp điện thoại, cùng Lý Thiên Văn nói một tiếng, cũng không chờ anh ta đáp lại, quay người chạy chậm bên phía ghế phụ, mở cửa, lên xe.
" Dây an toàn."
Úc Nhĩ Mục mới vừa ngồi ổn, liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở của người bên cạnh, cô nhanh chóng thắt dây an toàn, mới ngẩng đầu nhìn Ôn Tư Cảnh cười khanh khách chào hỏi, " Xin chào nha, Ôn tổng cũng vừa tan tầm sao?"
Ôn Tư Cảnh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nam sinh còn đứng ở giao lộ nhìn về hướng này, anh thu hồi tầm mắt, mở đèn xe, khởi động xe đi về phía giao lộ, mới không lạnh không nóng "Ân" một tiếng.
Úc Nhĩ Mục nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ôn Tư Cảnh, giống như cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng lại không biết nguyên nhân.Có thể là công việc của công ty không được suông sẻ...
Nhìn giống như không mấy vui vẻ,cô nhún nhún vai, không mở miệng nữa.Nếu đối phương tâm tình không tốt, thời điểm này vẫn nên ngậm miệng, đạo lý này cô cũng hiểu.
An tĩnh --
An tĩnh --
Không gian yên lặng trong chốc lát , đèn đỏ.
Ôn Tư Cảnh dẫm chân phanh, nghiêng đầu nhìn Úc Nhĩ Mục đang tự chơi một mình, nhìn ra phía ngoài cửa xe, nhịn không được mở miệng, " Em tới tập đoàn Ôn thị phỏng vấn, sao lần trước không đề cập với tôi?"
Úc Nhĩ Mục nghe thấy, thu hồi ánh mắt đang nhìn ngó xung quang, quay đầu lại nhìn anh, sờ sờ lỗ tai, có chút khó hiểu hỏi lại: "Sao phải nói với chú chuyện đó?"
Ôn Tư Cảnh: "......"
"Tôi đến Ôn thị đi làm, lại không phải bởi vì chú nha."
Ôn Tư Cảnh: "......"
* khả ngộ bất khả cầu: Có nhiều chuyện trên đời, ngẫu nhiên gặp mặt mới biết có hợp hay không, có khả năng hay không, có cầu đôi khi cũng cầu không được.
" Tác giả có lời muốn nói: Phốc.
Cảnh thúc thúc, tôi khuyên anh nên kiên cường một chút./."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...