Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

CHƯƠNG 7
Ôn Tư Cảnh nhìn cửa thang máy khép lại, miệng như ngậm một ngụm máu, nội thương.Chú? Xưng hô như vậy mà cô nhóc cũng nghĩ ra được. Mặc dù so với cô, anh có thể lớn tuổi , nhưng cũng không đến mức bay lên vị trí chú người ta chứ?Đứng trước cửa thanh máy một lúc lâu, Ôn Tư Cảnh nghĩ đến khuôn mặt nhỏ tinh quái của Úc Nhĩ Mục trước khi thanh máy sắp khép lại, nhịn không được từ xoang mũi xuy một tiếng, bật cười.Cô nhóc rất thú vị.
***********
8 giờ sáng thứ hai, Ôn Tư Cảnh đúng giờ đến cửa thang máy, ấn bảng điều khiển xuống lầu, thấy thang máy đang di chuyển từ tầng 16 xuống.
Ôn Tư Cảnh thấy chính mình thật sự có vấn đề, chỉ nhìn tầng thang máy thì có thể nghĩ đến cô nhóc Úc Nhĩ Mục đang đi xuống.Chỉ có một thang máy cho các hộ gia đình ở đây, trên lầu không chỉ có mỗi mình cô đang sống.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng khi cửa thang máy mở ra trước mắt anh, tầm mắt vẫn nhịn không được hướng về phía bên ngoài thang máy.
Công ty chính thức vào làm việc lúc 9 giờ, từ khu nhà anh chạy đến công ty mất khoảng 20 phút, Ôn Tư Cảnh có thói quen đến công ty trước 30 phút.
Thang máy không có thân ảnh anh đang nghĩ đến, chỉ có bác gái lớn tuổi, hẳn đã gặp qua vài lần, Ôn Tư Cảnh không nhớ rõ, trong tay cầm theo xe đẩy nhỏ, nhìn dáng vẻ muốn đi dạo siêu thị buổi sáng.
Siêu thị ở tiểu khu thường mở cửa buổi sáng sớm tầm 9 giờ, nhưng mỗi lần Ôn Tư Cảnh lái xe đi qua siêu thị, sẽ nhìn thấy nhiều cô chú lớn tuổi đã đứng trước cửa,chỉ cần cửa siêu thị vừa mở-- sẽ nhanh chân đẩy xe hàng để mua được các loại rau dưa tươi mới nhập.
Ôn Tư Cảnh cất bước vào thang máy, lễ phép gật đầu với bác gái.
"Đi làm hả?" Bác gái cười, nhìn Ôn Tư Cảnh nhiệt tình hỏi.
"Dạ." Anh ấn xuống tầng hầm, cười cười.
"Lúc này đang trẻ nên cố gắng một chút, hiện tại giá nhà rất đắt,phòng ở có khi còn không mua nổi."

"Cô nói đúng ạ."
Ôn Tư Cảnh liếc nhìn con số tầng đang nhảy xuống, trên môi nở nụ cười.
"Nếu không phải con gái nhà ta giỏi giang,ta và lão già cũng không thể tiếp tục được sống trong khu này." Bác gái đổi tay khác cầm xe đẩy, nâng cánh tay không lên trên chỉ chỉ, "Ở đây đã bao lâu rồi?Tôi hình như chưa từng gặp cậu?"
"Công việc nhiều, thường không trở về nhà ạ."
"Ai," Bác gái thở dài, "Có thể là gặp qua, hiện tại già rồi trí nhớ không tốt lắm."
Ôn Tư Cảnh cười cười, không lên tiếng.
"Cùng tầng chúng ta có một cô nhóc vừa mới chuyển đến, con gái ta có gặp cô nhóc đó nhiều lần, liền hỏi ta có biết cô nhóc đó tên là gì không?"bác gái nói xong, tự mình cười ha ha.
"Cô gái nhỏ?" Ôn Tư Cảnh nghe vậy cúi đầu nhìn bà. Úc Nhĩ Mục?
"Ừ, đúng vậy, chuyển đến tầm 3 tháng rồi, chắc là học sinh, nhìn giống một cô bé còn nhỏ tuổi."
"Ở một mình sao?" Anh nhớ bác gái có nói một cô gái mới chuyển đến.
Cho nên cô không ở cùng với người nhà?
"Hình như chỉ có một người à, trong khoảng thời gian dài này ta chưa thấy có ai khác vào nhà cô nhóc đó," thang máy tới lầu 2, bác gái đáp lời, xê dịch tránh cánh cửa thang máy, cửa thang máy mở, lão bà bỗng ai một tiếng , quay đầu lại nhìn Ôn Tư Cảnh, "Không đúng, hình như có gặp một người đàn ông hay lui tới nhà cô nhóc, phỏng chừng là bạn trai đi."
Ôn Tư Cảnh nghe được câu cuối cùng, bàn tay không biết nhấn nút khép cửa thang máy lại.

Lão bà chuẩn bị đi ra ngoài, phía sau kéo theo một xe đẩy nhỏ, bác gái "Ai nha" một tiếng, Ôn Tư Cảnh mới hoàn hồn, ấn mở cửa nói câu xin lỗi.
Lão thái thái đem xe đẩy kéo ra ngoài, cùng anh nói cảm ơn, lúc lão bà chuẩn bị xoay người, liền nghe thấy Ôn Tư Cảnh mở miệng: "Bác gái ạ."
"Ân?"
"Nếu cô nhóc ở một mình, về sau cô không cần cùng người khác thảo luận về chuyện đó, cô ấy ở nhà một mình, không an toàn."
Ôn Tư Cảnh nhìn bác gái cười đề nghị, tận lực làm cho âm thanh hòa nhã, không làm lão bà cảm thấy phản cảm.
"Người nói vô tâm, người nghe cố ý", Anh cảm thấy cần phải dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để nói chuyện.
Cô đã có bạn trai quan tâm, Ôn Tư Cảnh nhíu mày, nếu thật chỉ có mình cô sống ở đây,có người khác nghe thấy, không phải là chuyện tốt.
Lão thái thái nghe được ý của anh, ngẫm lại cũng hợp lý, chính là khi nghe thấy Ôn Tư Cảnh nói như vậy, vẫn là cảm thấy anh đang nói bà "Lắm chuyện", nhấp môi, có chút không vui "Ân" một tiếng, xoay người "Bước đi như bay" ...
Đi xa, Ôn Tư Cảnh còn nghe thấy lão bà nói thầm: "Hiện tại người trẻ tuổi thật là..."
Ôn Tư Cảnh: "......"
Anh buông tay đang ấn mở cửa, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại.
*

9 giờ rưỡi, Ôn Tư Cảnh ngồi trong phòng họp tại tập đoàn Ôn thị, trong phòng hội nghị, nghe các giám đốc bộ phận theo thường lệ báo cáo về kế hoạch công việc.Tiêu thụ, công trình, thiết kế... Một đám người nói xong, cuối cùng đến lượt bộ phận nhân sự.Cuộc họp hàng tuần thường báo cáo các nội dung có phần cứng nhắc buồn tẻ, nghe vậy ấn đường Ôn Tư Cảnh nhịn muốn phát đau, anh giơ tay nhay trán, sắc mặt có chút trầm xuống.Nhìn thế, mặt giám đốc nhân sự có chút trắng bệch, ở trong lòng lén lút oán trách vì sao mỗi lần đến phiên ông ta báo cáo sắc mặt tổng giám đốc đều không tốt, tốc độ báo cáo nhanh một chút.
......
Nghe được Giám đốc nhân sự đề cập đến kết quả vòng thi thứ hai đối với các thực tập sinh Đại học Duyên Giang cùng Đại học Đông Thành, xác định có mười chín người được tuyển chọn, hai tháng thực tập kết thúc, sẽ lựa chọn hai ứng viên, ký hợp đồng chính thức, Ôn Tư Cảnh buông tay, ánh mắt hướng tới Giám đốc nhân sự.
Ánh mắt cũng với tốc độ bắn chữ của trưởng bộ phận nhân sự cũng không thua kém nhau, tầm mắt giám đốc nhân sự liếc đến Ôn Tư Cảnh, giọng nói có chút nghẹn.
"Ôn tổng?"
Ông ta nói gì sai sao? Nói...Đều là những công việc của bộ phân nhân sự hàng tuần mà ...
"Thực tập sinh trước đây của chúng ta đều đến từ đại học Duyên Giang và đại học Đông Thành?"
"Đa phần là như vậy," Giám đốc nhân sự cẩn thận báo, "Cũng có nhiều ứng viên đến từ nhiều trường đại học khác, cũng không kém lắm, nhưng phần lớn đều là từ hai trường này, trường khác rất ít."
Ôn Tư Cảnh gật gật đầu, trước kia hay cả bây giờ anh cũng không chú ý đến vấn đề này lắm.
"Ôn tổng?"
Ôn Tư Cảnh nâng nâng tay, "Tiếp tục."
......
......
Cuộc họp báo cáo đã kết thúc, cũng đã đến 11 giờ, đoàn người thu dọn đồ đạc của mình, nhanh chóng nối đuôi nhau ra ngoài, Ôn Tư Cảnh cùng trợ lý Từ Khắc vẫn còn ngồi lại đến cuối.
Ôn Tư Cảnh yêu cầu Từ Khắc đi làm chút việc, nhìn Từ Khắc đi ra ngoài, anh uống tiếp ly trà đã sớm nguội, lại cầm mấy báo cáo của các giám đốc bộ phận lên xem xét.

Một lát, cầm xấp tài liệu cùng với ly trà đã hết, từ phòng họp đi ra.
Đi ngang qua khu pha trà, chuẩn bị đặt cái ly vào, liền nghe thấy bên trong phát ra âm thanh.
"...Bộ phận thiết kế của chúng ta cuối tuần sẽ đón 4 thực tập sinh mới nghen, hai nam hai nữ, trong đó có một nữ sinh lớn lên đặc biệt đáng yêu, được phân đến tổ chúng ta, tổ chúng ta nhiều nam đến điên rồi, đặc biệt là nhóm thực tập sinh này toàn mấy tên nhãi độc thân, đi theo cô nhóc gọi em gái- em gái hoài, đều không ai bảo ai, mỗi người đều chạy đến trước mặt người ta giới thiệu, cùng người ta nói chuyện, tôi ở bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy ghen tỵ......"
"Có cần khoa trương như vậy? Chỉ là lớn lên đáng yêu, lại không phải đại mỹ nhân tuyệt sắc..."
"Cậu không biết, cô nhóc kia thật khiến người ta thích, lớn lên đáng yêu, nhưng đi nhìn lại rất đẹp, cùng người ta nói chuyện cũng không có cảm giác cao ngạo, khó ưa, không điệu đà, nhìn rất có sinh khí trẻ trung tươi mới," cô gái ha hả cười hai tiếng, "Tớ đã là mẹ rồi, còn rất yêu thích mấy cô bé dễ thương càng miễn bàn bọn họ."
"Vậy thì thế nào, khí chất tươi trẻ cũng không thể ăn, công ty tuyển vào làm việc, không phải để tới làm cho người khác yêu thích."
"Hắc, cô đừng không ăn được nho thì nói nho còn xanh, cô nhóc nhà người ta học đại học Duyên Giang, thuộc học viện kỹ thuật, sinh viên năm 4 khoa máy móc công trình, năm đó thi vào khoa cũng đứng vị trí thủ khoa, ba năm học vẫn luôn đứng vị trí nhất khoa,với thực lực như vậy sao không thể tiến thẳng vào công ty chúng ta chứ?"
Cô gái nhỏ giọng nói thầm vài câu, Ôn Tư Cảnh không nghe rõ.
Thừa dịp gần hết giờ mới tạt qua khu pha trà này, chắc hẳn sẽ có người, anh vừa mới đến cũng không quá để ý, tính toán cứ theo lẽ thường đi vào để ly trà, dù sao anh cũng biết, chỉ cần anh đi vào, bên trong tự nhiên cũng biết anh đến để làm gì.
Mà khi nghe được "Thực tập sinh" "Đáng yêu" "Không quá đẹp" "Đại học Duyên Giang", Ôn Tư Cảnh cũng không biết chính mình vì sao liền đứng nguyên tại chỗ.
Bên trong lại bắt đầu nói chuyện khác, Ôn Tư Cảnh bình thản ung dung đi vào, hoàn toàn không có vẻ thẹn thùng của người vừa ở bên ngoài "Nghe lén" ......
Vừa nhìn thấy anh đi vào, hai người đang hứng phấn tám chuyện liền mang theo ly của mình, cúi chào anh.Ôn Tư Cảnh đặt cái ly vào chỗ đựng tách trà, từ khu đồ uống ra, đi thang máy lên lầu, chuẩn bị đẩy cửa tiến vào phòng, dừng một chút, quay người lại phân phó trợ lý Hồ Điệp--
"Gọi báo nhân sự đưa hồ sơ danh sách các thực tập sinh được tuyển chọn trong đợt lần này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui