Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Trở về nhà, Úc Nhĩ Mục cởi giày xăng-̣đan để ở cửa, cũng không mang dép, để chân không đi đến phòng bếp, đem ba túi sữa chua bỏ vào tủ lạnh, khi mở tủ lạnh, nghênh đón một luồng khí lạnh, nhịn không được đem đầu tiến vào trong tủ, hít sâu hai hơi thật mạnh.
Đóng cửa tủ lạnh lại, Úc Nhĩ Mục cầm theo một lốc sữa chua, đá cánh cửa phòng ngủ.
Lúc chạy vội ra ngoài không có tắt điều hòa, cho nên lúc này trong phòng lạnh căm căm.
Cô đi đến trước cửa sổ sát đất , lười biếng ngồi khoanh chân trên sô pha, đem lọ sữa chua trong tay mở ra, cắm bốn cái ống hút, một cái vào mỗi lọ.Tiếp theo bóc một lọ sữa chua,đem máy tính để lên bàn,dọn dẹp bàn nhỏ một chút, sắp xếp từng món, mở máy tính, mở file, cầm lọ sữa chua, đến bên miệng hung hăng hút một miệng lớn, hai má phồng lên, thế nên khuôn mặt phì nộn giống trẻ em, thoạt nhìn càng tròn......

Tròn xoe mắt, nhìn chằm chằm bản thảo trắng trước mắt, chớp chớp,miệng nhỏ nuốt xuống một ngụm sữa chua, gõ một chữ " Chương", lại nuốt xuống một miệng nhỏ, gõ tiếp chữ "thứ", lại nuốt xuống một miệng nhỏ, gõ tiếp " Nhất".
Cuối cùng nuốt xuống toàn bộ sữa chua trong miệng... Nhìn con trỏ đang nhấp nhánh sau từ " nhất" -- nhíu nhíu mày.
Bất giác nhớ tới --
Người đàn ông vừa rồi...... Giống như có chút quen mắt......?
Úc Nhĩ Mục nhìn chằm chằm con trỏ đang lập lòe nửa ngày, cũng không nhớ tới, chính mình đã gặp anh ở đâu.
Người đàn ông kia có dáng vẻ nghiêm túc, khuôn mặt lịch sự tao nhã, một thân tây trang nghiêm chỉnh, nhìn bộ dạng là một tinh anh , cho nên hiển nhiên không phải sinh viên trong trường của cô, cũng không có khả năng là một trong các giảng viên, nhìn anh có vẻ rất "xuất chúng", không có khả năng là người không có tiếng tăm.
Mà nếu là người có danh tiếng, thì đối với Tô Tiểu Xán khả năng không biết là không cao, mà theo lời Tô Tiểu Xán ,cô nàng nhất định sẽ biết.
Rốt cuộc ở bên Tô Tiểu Xán -một con người yêu thích thu thập tin tức,cô nàng ở trường liền biết các khoa có bao nhiêu nam thần độc thân tài năng , cô nàng đều thuộc làu làu....
Mới vừa nghĩ đến, liền thấy màn hình điện thoại nhấp nháy ánh sáng, là tin tức Tô Tiểu Xán phát trên WeChat , Úc Nhĩ Mục mở khóa màn hình , mới vừa click vào WeChat hình cái đầu lâu của cô nàng, liền thấy thông báo rất nhiều bài mới.

Con người thì phải yêu cái đẹp haha : Mục Mục Mục Mục Mục Mục... Tớ TM hôm nay thật quá may mắn!!! Tuy rằng tớ tăng ca đến lúc này còn chưa được về nhà, nhưng mà!!!

Con người thì phải yêu cái đẹp haha : Tớ TM rất vui sướng, tớ cảm thấy tớ có thể hưng phấn suốt đêm đó!!!
Con người thì phải yêu cái đẹp haha : Tớ hôm nay đi theo biên tập của tớ đến phỏng vấn, cậu biết tớ phỏng vấn ai không???????
Con người thì phải yêu cái đẹp haha :Nam thần của tớ a a a a a a a a a a!! Ông chủ của Ôn Thị!!! Ôn Tư Cảnh a!!! A a a a a a!!! Kích động quá!!!
Con người thì phải yêu cái đẹp haha : Trước kia tớ không phải đã cho cậu xem ảnh của anh ấy trên bìa tạp chí hả? Em trai của anh ấy là giảng viên trẻ tuổi nhất của khoa vật lý ở trường chúng ta, tuy rằng cũng rất ưu tú, nhưng rất lạnh lùng,nhìn ai cũng đều lạnh như băng, không giống nam thần của tớ, mặc kệ giơ tay nhấc chân đều mang hơi thở ôn hòa từ tốn!! Tóm lại một chữ đó là: Ưu tú!!

......
Úc Nhĩ Mục nhìn mỗi câu của cô nàng đều kết thúc bằng một chuỗi dấu chấm than, bĩu môi, giật giật đầu ngón tay, trả lời WeChat.
Chờ người lui ra :...... Hoàn toàn có thể nhìn ra được người này chỉ yêu mỗi nam thần đẹp trai.
Chờ người lui ra: Hơn nữa một người ai mà có không có chút nóng tính... Đối với ai đều ôn hòa lễ phép? Quả thực càng nghĩ càng thấy ớn......
Con người thì phải yêu cái đẹp haha: [ chà đạp.jpg][ chà đạp.jpg][ chà đạp.jpg] Cậu có thể vũ nhục tớ, nhưng là không thể vũ nhục nam thần của tớ!
Chờ người lui ra: Bó tay

Mới vừa gửi đi, Tô Tiểu Xán đã gấp không chờ nổi gửi videocall, Úc Nhĩ Mục đem máy tính trên bàn đẩy đến một bên, sau đó nằm dựa vào sô pha lười, mới nhìn đến dòng link online được gửi đến cho cô.
Hình ảnh lóe lên, Tô Tiểu Xán điều chỉnh âm thanh điện thoại, chỉ là màn ảnh điện thoại chiếu trên trần nhà, có chút hoảng,vừa đến nhà, chỉ nghe thấy âm thanh thay dép lê của cô.
"Ba mẹ cậu và em trai đã đi ra ngoài chơi rồi hả?"
Úc Nhĩ Mục mở miệng hỏi Tô Tiểu Xán trước , bởi vì cô nhớ, cô nàng có nhắc với cô là bố mẹ và em trai sẽ ra nước ngoài du lịch, chỉ tiếc Tô Tiểu Xán muốn đi thực tập, chỉ có thể từ bỏ việc đi cùng.
"Đúng vậy," một tiếng kêu rên, tiếp theo là âm thanh đẩy cửa ra, giây tiếp theo, khuôn mặt Tô Tiểu Xán thoáng hiện ở trên màn hình.

Đối với hiểu biết trong ba năm của Úc Nhĩ Mục , Tô Tiểu Xán nhất định lúc này đang nằm ngửa hình chữ đại (大) ở trên giường lớn.
Úc Nhĩ Mục kỳ thật đến bây giờ đều có chút buồn bực, một người vì sao có thể "Trong ngoài không đồng nhất" như thế.
Chỉ xem bề ngoài, Tô Tiểu Xán tuyệt đối là mỹ nhân, hơn nữa là loại yêu mị quyến rũ, chính là tùy tiện chớp mắt với người khác một cái, đều có thể câu hồn người đi mất...
Nhưng tính cách cô nàng rất tùy tiện, với ai đều có thể xưng huynh gọi đệ, mấu chốt nhất chính là... Đặc biệt bát quái, bát quái đến nỗi nhiều người còn không thể công nhận cô nàng là một mỹ nữ...
"Tuy rằng không thể đi ra ngoài chơi, nhưng ngày thực tập đầu tiên khiến cho tớ có thể nhìn thấy nam thần, tớ rất thỏa mãn!" Trên Màn hình Tô Tiểu Xán híp cặp mắt đào hoa kia, cười với vẻ mặt đáng khinh.
Úc Nhĩ Mục đối với nam thần của cô nàng không nhiều hứng thú, nhưng là nếu không nghe cậu ấy lải nhải, lần sau gặp mặt chính mình khẳng định sẽ bị cô nàng oanh tạc, đang uống sữa chua, kéo máy tính qua , đi đến mở file đại cương của bốn cuốn sách, một bên uống một bên nghe, một bên nhìn vừa nghĩ.
"Nhìn anh ấy ngoài đời còn đẹp hơn trong hình tạp chí, trên tạp chí có chút lạnh lùng, chính là tạp chí , ảnh chụp khẳng định photoshop quá nhiều, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi..."

Cô đang muốn viết một thiên truyện tình cảm, linh cảm xuất hiện khi cô đang nghỉ đông ở thành phố S, Úc Hàn Hề tham gia một buổi tiệc đầy tháng con trai một người bạn rồi sau đó về kể cho cô nghe một câu chuyện xưa, hai vợ chồng cảnh sát kia rất lợi hại, hai người từ nhỏ đều là cô nhi, ở một cô nhi viện lớn lên, cùng học trường quân đội, cùng nhau lựa chọn trở thành những trí thức tài giỏi.
"Hôm nay anh ấy nghe chủ biên của tớ nói về sinh viên đại học Giang Duyên, còn cùng tớ nói đợt khai giảng sắp tới sẽ đến diễn thuyết tại khoa tài chính..."
Cho tới bây giờ, hai người một là đại đội trưởng tài giỏi , một người là phóng viên chiến trường tài năng.
"...Đến lúc đó chúng ta nhất định phải trà trộn đi xem, tìm cơ hội để anh ấy ký tên!"
Sở dĩ muốn viết, cũng là vì nghe anh trai kể về tình cảm hai người dành cho nhau cùng vượt qua khó khăn gian nan như thế nào, làm người ta đau lòng, rồi lại rất hâm mộ, tóm lại... Thật vui khi bọn họ cuối cùng cũng vượt qua nhiều khó khăn, còn sinh ra một nhóc con đáng yêu... Nga, thật tốt...
"A --" Tô Tiểu Xán nói một nửa, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đối với màn hình hai mắt nhìn sang, hiển nhiên nhìn thấy thần chí Úc Nhĩ Mục sớm đã không biết bay tới trời nam đất bắc ,gào rống một tiếng.
Này- một tiếng, Úc Nhĩ Mục sợ tới mức run lên, giật mình, đem điện thoại ra xa, lấy lại tinh thần, vỗ ngực trừng mắt Tô Tiểu Xán, "Cậu nửa đêm bị quỷ nhập hả, ngay cả quỷ đều bị cậu dọa sợ..."
Nói xong nhìn Tô Tiểu Xán vẻ mặt khóc không ra nước mắt, đem mặt tiến về phía trước nhíu mày, "Uy, nho nhỏ, cậu không phải là muốn khóc đi?"
Cô vừa mới nói cái gì a? Úc Nhĩ Mục tuy rằng không nghe nghiêm túc , nhưng cũng nhớ rõ cô nàng đang nói"Đẹp trai" "Diễn thuyết" "Ký tên" gì đó, ?
Nói như thế nào khóc liền khóc?
"Tớ tớ tớ..." Tô Tiểu Xán một bộ dạng mỹ nhân đầy nước mắt, nhìn ra bao nhiêu yếu đuối, nếu không phải Úc Nhĩ Mục trái tim rắn chắc, đối với hiểu biết của cô về cô ấy, đổi lại là người khác, là thật sự đau lòng muốn chết.
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Tớ hôm nay quên tìm anh ấy ký tên!!!" Tô Tiểu Xán gân cổ kêu rên lên đối với Úc Nhĩ Mục ở bên kia điện thoại.
Đều do hôm nay cô quá trầm mê với sắc đẹp, hoàn toàn đã quên việc này!


Úc Nhĩ Mục: "......"
Hai người lại tám nửa ngày, Úc Nhĩ Mục thúc giục cô ấy mau đi tháo trang sức rửa mặt, treo video.
Sau khi kết thúc điện thoại, Úc Nhĩ Mục lại mở trang bản thảo ra, tay phóng tới bàn phím định viết cái gì đó, lại cảm thấy giống như có điểm nào không thích hợp.
Cô nhìn chằm chằm con trỏ kia , thân mình lập tức ngồi thẳng, hồi tưởng mới vừa rồi nho nhỏ nói cái gì trên Weibo? Con trai lớn của Ôn Thị? Ôn Tư Cảnh? Hơn nữa còn cho cô xem qua ảnh chụp của anh trên tạp chí?
Nếu nói tới ảnh chụp trên tạp chí, cô giống như còn có chút ấn tượng, cụ thể tướng mạo không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ vừa mới bắt đầu nhìn tạp chí, còn cố ý xác nhận một lần nữa là "Tạp chí kinh tế" mà không phải "Tạp chí giải trí".
Rốt cuộc trong ấn tượng của cô, những người xuất hiện trên tạp chí kinh tế đều là những người tai to mặt lớn, nhìn bộ dạng cũng phản chiếu mùi tiền, không phải giống lúc ấy nhìn thấy người kia, tuy rằng ngồi nghiên, nhưng cũng có thể nhìn ra được, dáng vẻ hoàn hảo của anh hoàn toàn không thua kém một người mẫu.
Chỉ là...
Đầu Úc Nhĩ Mục nghiêng nghiêng, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông ở tầng 15,bộ dạng quyến rũ tựa vào thang máy nhìn cô cười.
Ma xui quỷ khiến... Cô một lần nữa lấy di dộng cầm lên, click mở WeChat hình cái đầu của Tô Tiểu Xán , đã gửi tin nhắn WeChat cho cô .
Chờ người lui ra: Nho nhỏ, cậu hôm nay phỏng vấn người kia, ảnh chụp có không? gửi qua cho tớ nhìn xem ~
Con người thì phải yêu cái đẹp haha: Ảnh chụp có thể cho cậu, nhưng cậu không được đoạt ông xã của tớ.^^
Mắt Úc Nhĩ Mục trợn trắng, quỷ mới muốn cùng cậu đoạt ông xã... Vừa lướt hình ảnh xem lại, Tô Tiểu Xán đã đem ảnh chụp gửi sang đây, khuôn mặt chính diện nhanh chóng hiện ra.
Chỉ có ba tấm hình, hình ảnh người đàn ông trong hình đang ôm một cô nàng xinh đẹp, nhưng hình ảnh cắt ghép vụng về, hình ảnh mỹ nhân trong ngực chính là Tô Tiểu Xán.
Úc Nhĩ Mục không để ý nhiều đến hình ảnh đã được photoshop kia, chỉ nhìn ảnh chụp người đàn ông --
"Ách" lên một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận