Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Ôn Tư Cảnh rất thích cô chủ động như thế, không ngượng ngùng xoắn xít, cũng không ra vẻ rụt rè, muốn chính là muốn. Nếu đã không thích cô sẽ không cho người đó cơ hội, một khi nhận định là người đó, cô sẽ bỏ đi dáng vẻ e thẹn, đắp lên cho mình sự nóng bỏng, tất cả những suy nghĩ về người đó đều thể hiện rất rõ ràng, chính vì điểm đó, mỗi khi nhìn vào ánh mắt cô, anh đã hãm sâu vào sự ngây thơ và nhiệt tình đó.
Anh không biết được dáng vẻ ngây thơ, dễ thương này của cô có phải có được do đã trải qua những biến cố trong cuộc sống, hay đơn thuần đó là tính cách của cô nhóc, chính tất cả những điều hồn nhiên cô đem đến cho anh, cô như một cơn lốc, khiến anh như bị hút vào trong đó.
Ngay cả cơ hội thở cũng không có, cứ như vậy anh như con thiêu thân đâm đầu vào, một khắc cũng không muốn rời xa. Thậm chí anh đã nghĩ, về sau, dù xảy ra chuyện gì, anh và cô nhất định không được chia tay. Bây giờ, chỉ cần anh nghĩ đến khả năng hai người chia xa, anh thật sự rất khó chịu, vì thế, anh phải làm mọi cách để cô không thể rời xa mình. Anh phải đối xử với cô thật tốt. Trong lòng anh đã đưa ra cho mình một lời hứa. Ôn Tư Cảnh ôm eo cô, nâng lên, đặt hai tay cô lên cổ mình, kéo gần khoảng cách giữa cả hai, nghiêm túc đánh giá người đối diện. Sao lại không thể chứ? Anh ôm cô như thế, chỉ là muốn cô mở lời trước, anh chính là muốn cô như thế đấy. Ôn Tư Cảnh nghe được lời nói mình muốn nghe, cúi đầu kề sát mặt cô, nghiên sườn mặt mình, tìm một góc độ tốt để hôn môi cô, lông mi cô gái trong lòng run nhẹ, như đang chờ đợi.
......
Úc Nhĩ Mục nhắm hai mắt, chờ đợi nụ hôn rơi xuống, vừa mới bắt đầu, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh kề sát môi cô, nhưng sau đó, anh lại dời đi, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi cô.
Úc Nhĩ Mục: "......"
Cô mở mắt ra, đôi mắt mở lớn nhìn anh, nghĩ thầm ... Rốt cuộc anh có muốn hôn môi cô không vậy... Ôn Tư Cảnh nhìn vào ánh mắt cô,liền biết cô đang nghĩ gì rồi.
Môi anh cọ nhẹ qua lại trên chóp mũi cô, dời đi đến bên má cô, cuối cùng hạ cánh xuống đôi môi cô, điểm nhẹ , lại hướng một bên hoạt đến nàng sườn mặt, lại đến khóe miệng nàng nhẹ mổ, môi anh di chuyển từ khóe miệng bên phải đến cằm, rồi đi đến khóe miệng trái, cuối cùng, đôi môi anh đào là điểm dừng chân cuối cùng của anh.
Úc Nhĩ Mục: "......"
"Anh --" cô vừa định mở miệng lên án anh, lại nghe được tiếng anh gọi cô.
"Mục Mục." Ôn Tư Cảnh thấp thấp gọi cô.
Hai mắt Úc Nhĩ Mục trừng lớn, thay lời lên án của cô, không thèm lên tiếng.
Ôn Tư Cảnh nén cười, môi dán ở khóe môi cô, nhẹ nhàng mở miệng, "Làm sao bây giờ?Anh chưa có hôn môi ai, không biết nên bắt đầu như thế nào?"
"Mục Mục viết tiểu thuyết nhiều, chắc phải có cảnh này đi? Có thể chỉ dạy anh không?"

Úc Nhĩ Mục: "......"
Không phải hôn môi đối với đàn ông không cần thầy chỉ dạy cũng tự giỏi, sao đến lượt anh lại như thế, cô không thể tin được, có quỷ mới tin anh không có kinh nghiệm, lại muốn cô chủ động nữa sao? Đồ đàn ông xấu xa này, tại sao lúc nào cũng là kịch bản của cô, đến việc nói thích anh, giờ lại bắt cô chủ động hôn anh...
Thật sự quá xấu rồi!
Nhưng vì sao cô không thể từ chối được, mỗi lần chỉ cần nhìn anh, nghe anh nói, cô đều tự chui đầu vào rọ thế nhỉ?
Úc Nhĩ Mục dùng sức kéo đầu anh đến gần mình, kiểng chân lên, tay Ôn Tư Cảnh đang đặt trên eo cô thuận thế nâng cô lên. Mắt cô chăm chú nhìn anh, môi cô nhẹ nhàng di chuyển đến môi anh, nghe được âm thanh "trái cổ" anh lên xuống, đồng tử chăm chú với sự di động của cô. Anh bị động mở miệng, cô mút nhẹ môi dưới, rồi đến môi trên của anh. Mỗi động tác của cô, anh chỉ nhìn chứ không có hành động nào, đúng là chăm chỉ nhìn chỉ dẫn của cô. Nhưng ánh mắt cô từ đầu đến cuối luôn để ý đến anh, cô thấy được sự kiên nhẫn không cho mình đảo ngược tình thế của anh. Anh vẫn luôn chịu đựng. Bởi vì lúc nào cô cũng là người chủ động, nhưng chỉ đơn thuần chạm môi anh, mút nhẹ. Đầu lưỡi nhỏ vẫn đứng yên trong miệng cô. Úc Nhĩ Mục cố ý, bởi vì lúc nào cô cũng bị anh dắt mũi, tốt xấu gì cô cũng phải phản công lấy lại mặt mũi chứ.
"Ngô." Úc Nhĩ Mục không phòng bị liền bị cắn nhẹ, cau mày dừng lại.
Đầu ngửa ra sau, rời khỏi môi anh, trừng mắt nhìn, "Sao anh lại cắn em?". Đôi tay anh ghì chặt eo cô, kéo cô lại gần sát anh, Ôn Tư Cảnh cúi đầu lần nữa, khẽ cắn môi cô, bật cười, "Học cái này ở đâu?"
Úc Nhĩ Mục chớp chớp mắt to, kiêu ngạo"Hừ" một tiếng, "Không nói cho anh."Cô mới không tiết lộ cho anh,muốn viết cảnh hôn cho tiểu thuyết, tất nhiên cô phải xem nhiều bộ phim , nàng đều là sẽ đi tìm thật nhiều điện ảnh xem... Hơn nữa đều là trèo tường đi xem phim ngoại quốc... Quốc nội, quá thanh.
-, -
"Cô nhóc xấu xa." Ôn Tư Cảnh cười, cắn chóp mũi cô, nhẹ mắng.
Úc Nhĩ Mục lại hừ một tiếng, "Ai làm --"
Mới vừa há miệng, Ôn Tư Cảnh liền trực tiếp hôn xuống.
Hoàn toàn chủ động, không để cô chạy trốn, anh ôn chặt cô, dường như muốn đưa toàn bộ hơi thở của anh cho cô, lưỡi anh cạy mở miệng cô, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi non mịn của cô,mút mát như muốn cuốn hết không hết không khí trong miệng cô, lúc nhẹ lúc nặng. Úc Nhĩ Mục bị đầu lưỡi của anh làm cho tê liệt, lưỡi cũng bắt đầu cảm thấy đau, cô nức nở rên một tiếng, muốn chạy trốn khỏi sự thân mật này, lui về phía sau, nhưng anh không muốn cho cô cơ hội, cô cố gắng hít lấy không khí, nhưng dường như không khí đó không đủ cho cô. Không biết qua bao lâu. Khi cô nghĩ mình không thể đứng vững được, cảm giác chỉ vài giây anh buông tay cô có thể sẽ ngã xuống mất. Móng tay Úc Nhĩ Mục đâm sâu vào da trên cổ anh, như muốn ám chỉ anh, không biết anh đã buông cô ra từ lúc nào, tỉnh táo lại thì cảm thấy tay của anh đã đặt xuống thắt lưng của cô, một tay đặt sau đầu cô, ôm chặt cô vào ngực của mình, để cô dựa vào anh. Cô cố hít thở không khí, hơi thở vẫn đứt đoạn, chậm rãi, lấy lại tinh thần.Cô áp mặt kề sát vào ngực anh, có thể cảm nhận được lồng ngực của anh cũng chấn động. Ở bên anh cô luôn có cảm giác tin tưởng anh tuyệt đối. Ma xui quỷ khiến, cô ôm lấy eo anh, như một chú mèo nhỏ xinh chui đầu vào lòng chủ nhân để làm nũng.

Thân mình Ôn Tư Cảnh bỗng nhiên cứng đờ.
"......"
Cô nhóc này thật là... Cô còn muốn về nhà không?
"Đừng lộn xộn nữa nhé."Anh giơ tay xoa nhẹ vành tai nhỏ xinh, cười bảo cô đừng đùa với lửa.
Úc Nhĩ Mục cười trộm, tay đặt sau lưng anh, đánh mấy tiếng tùng tùng, ở trong lòng anh ngẩn đầu, "Ngày mai anh có tới công ty không?" Gần đây, cô nghe được một số tin về anh từ nhân viên công ty, biết dạo này anh rất bận, dường như không có ngày nghỉ, lúc người ta nghỉ ngơi thì anh vẫn tiếp tục làm việc, người khác nghỉ phép lại là lúc anh đi công tác, có đôi khi bận rộn đến nỗi nhà cũng chưa ghé, đã trở về công ty tiếp tục làm việc. Những đồng nghiệp đều suy đoán, đồ dùng cá nhân trong văn phòng anh có khi còn nhiều hơn so với nhà anh.

"Ngày mai anh còn có một cuộc họp, tầm khoảng ba giờ chiều thì kết thúc, đến lúc đó anh đến gặp em được không?"
Ôn Tư Cảnh vuốt mái tóc ngắn của cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu.
Nào biết cô nhìn anh lắc đầu.
"Không muốn gặp anh à?"Anh lo lắng, mày nhíu chặt.
Úc Nhĩ Mục nhìn anh, mở miệng , "Hôm nay em còn một chương bản thảo chưa hoàn thành."
Ôn Tư Cảnh không rõ, "Gì?"
Chuyện này với việc anh muốn gặp cô vào chiều mai có liên quan với nhau?

"Không phải vì anh sao." Úc Nhĩ Mục nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Cả buổi chiều chỉ lo suy nghĩ về anh, không có tâm trí nào để tập trung viết được."
Ôn Tư Cảnh thật sự không hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe cô bảo cả chiều đều nghĩ đến anh, tâm trạng rất vui. Cô nhóc này thật biết đánh vào tim anh.
"Anh không đến tìm em, được chưa?" Anh dở khóc dở cười.
"Hừ," Úc Nhĩ Mục thề son sắt, "Ít nhất em không còn phải bận tâm đến việc mặc quần áo như thế nào để đến gặp anh." Điều này có thể hiểu được, lúc mới yêu, ai cũng muốn xuất hiện trước mặt người mình yêu với một hình ảnh đẹp nhất, vì thế, cô cố ý thay đồ mới để gặp anh. Nếu là trước đây, việc lựa chọn quần áo như thế... sẽ không xuất hiện. Hai người mới bắt đầu yêu đương, chỉ ước gì hai người có thể ở bên nhau 24/24h, người khác như thế nào, anh không rõ, nhưng đối với anh, thật sự chỉ muốn ở bên cô.
Úc Nhĩ Mục biết cảm xúc của anh, cũng biết anh đang suy nghĩ gì, đành phải nói: "Hiện tại bản thảo này là phần tiếp theo của tiểu thuyết dài tập, đáng ra năm trước em phải giao bản thảo rồi, bởi vì đầu năm tới sẽ xuất bản theo hợp đồng, nếu không đẩy nhanh tiến độ để giao bản thảo đúng hạn, không có cái gì để đưa cho nhà xuất bản, đến lúc đó em lấy gì nuôi mình đây, sắp tới em có thể phải nghỉ việc ...".
Từ ánh mắt đến cử chỉ của cô, tất cả đều biểu hiện rõ sự đáng thương. Ôn Tư Cảnh nghe cô nói, vừa tức giận vừa buồn cười, véo véo khuôn mặt non mịn của cô, nói: "Công ty không có quy định nào về vấn đề yêu đương trong công sở." . Đang chìm nghỉm trong thế giới "vô cùng bi thương", Úc Nhĩ Mục đột nhiên nghe anh nói, sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại, chớp chớp mắt: " Không có văn bản nào quy định sao?"
Ôn Tư Cảnh cười, "Em nói đi?"
Úc Nhĩ Mục lại chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, mắt sáng rực lên, "Không có quy định về vấn đề yêu đương trong công ty?"
"Ừm." Ôn Tư Cảnh lên tiếng, giải thích: "Tuy không có văn bản nào quy định, nhưng trong mỗi cuộc họp giữa các phòng ban trong công ty, tất cả các trưởng phòng đều đưa ra yêu cầu không yêu đương văn phòng, nếu trong một phòng, có hai người đang yêu nhau, thì công ty sẽ điều chuyển một người sang bộ phận khác, nếu người đó không thích vị trí mới tại bộ phận khác, sẽ xem xét chuyển sang công ty con làm việc.".
Anh cúi đầu hôn lên mắt cô: "Sẽ không có việc phải rời khỏi công ty, nếu có cũng chỉ là buổi gặp mặt tâm sự, cho nên em không cần lo lắng, em sẽ không bởi vì yêu đương với anh mà phải nghỉ việc đâu.".
Rất nhiều công ty lớn, đặc biệt là công ty đã niêm yết trên thị trường, thường sẽ quy định không có tình yêu công sở, sở dĩ Ôn thị không quy định vấn đề này, không chỉ xuất phát từ vấn đề suy nghĩ cho nhân viên, mà thật ra công lớn là do ý kiến của bà chủ. Năm đó, bố Ôn xây dựng sự nghiệp, trong công ty chỉ có mấy người, mẹ Ôn lúc đó còn chưa có tốt nghiệp đại học, nhận lời mời đến công ty bố anh làm kế toán tập sự, thường xuyên qua lại, ở chung với nhau, liền có tình cảm với ông chủ Ôn thị. Thật ra, chuyện tình cảm trong văn phòng không phải nói không cho phép thì sẽ không phát sinh, cái này tùy vào tình cảm mỗi cá nhân. Công việc quan trọng, nhưng vấn đề hôn nhân cũng cần thiết không kém, nếu vấn đề này không được giải quyết, thì nhân tài có thể bỏ đi, việc này không tốt đối với sự phát triển của công ty. Vì thế, công ty có hàng trăm quy định về chế độ, nhưng không có điều khoản nào đề cập đến vấn đề tình yêu của nhân viên. Ôn Tư Cảnh cảm thấy may mắn. Ít nhất, hai người không bởi vì việc này mà tách ra. Úc Nhĩ Mục về chuyên môn và tài năng đều rất tốt, nếu rời công ty đi tìm một nơi mới, việc này sẽ gây tổn thất cho Ôn thị. May mắn, chuyện này không xảy ra. Giờ khắc này, anh thật sự muốn cảm tạ cái người yêu vợ như mạng ba Ôn....
"Chuyện của chúng ta không được công khai tại công ty?" Cô hỏi.
Ôn Tư Cảnh nhướng mày, hỏi lại, "Vì sao phải bí mật?"
Úc Nhĩ Mục bị hỏi lại, cau mày nghĩ nghĩ, "Trong TV đều diễn như thế mà?Anh là ông chủ, vừa có tiền vừa đẹp trai, trong công ty khẳng định có rất nhiều cô gái, nếu bỗng nhiên biết anh yêu thương cô thực tập sinh mới đến, chắc chắn sẽ có sự đố kị ghen ghét và bất mãn, có thể sẽ tìm em gây phiền phức, làm hại em, khiến em phạm lỗi, rồi bị khai trừ, rồi vấn đề ..."
"...Có lẽ còn nhân cơ hội đó ly gián chúng ta, làm điều gì đó với anh làm em thất vọng hoặc là sẽ là em hiểu lầm anh cái gì đó, cuối cùng buộc em rời khởi anh. Rời công ty, đường ai nấy đi,...".

"Anh đi đường quan lộ, em đi cầu độc mộc, từ đây cả hai không liên quan, những gì đã từng hứa hẹn, sông cạn đá mòn, đều là mây bay,...".
Ôn Tư Cảnh nghe cô nhóc luyên thuyên, cố gắng nhịn cười, nhưng hiển nhiên Úc Nhĩ Mục vẫn còn muốn tiếp tục trí tưởng tượng của tiểu thuyết gia... Không tính dừng lại... "Kết quả rất nhiều năm về sau chúng ta gặp lại, anh đã có người con gái mình yêu thương, cưới cô ấy có những đứa con với người mình thương, em vẫn một mình lẻ loi... ..." Cô dừng một chút, ngẩng đầu vẻ mặt ủy khuất, lên án anh, nói với Ôn Tư Cảnh: "Em cảm thấy số mình rất thảm......"
Ôn Tư Cảnh: "......"
Tự nhiên, não của cô vận động ra những chuyện vớ vẩn thế, rồi vô duyên vô cứ tự biến mình trở thành người bị hại, rồi chỉ trích anh như vậy?
Cô nhóc này thật là...... Cũng không biết đang tưởng tượng cái khỉ gì... anh thật sự điên rồi...Ôn Tư Cảnh có chút buồn cười cúi đầu nhìn cô "Tức giận" cái miệng nhỏ cứ thao thao bất tuyệt, anh lại hôn nhẹ lên môi cô, không biết là đang an ủi cô hay cho anh nữa. Nhưng......
Có cái gì cần phải an ủi chứ?
Cũng sẽ không bao giờ phát sinh.
Ít nhất cái kết cục hai người phải chia tay, chuyện này anh sẽ không để nó xảy ra.
Cuối cùng......
Hai người cũng không tách ra bao lâu, môi lưỡi lại lần nữa dính nhau, anh hôn lên đôi môi nhỏ nhắn này bao nhiêu cũng không đủ, sau đó cạy mở miệng cô, câu lấy đầu lưỡi nhỏ xinh liếm mút...
......Một lúc sau, Ôn Tư Cảnh buông cô ra, hôn lên chóp mũi, nhìn cô nhóc đang hít lấy không khí để thở, anh cười:
"Ân, hiện tại anh tin tưởng, em chính là tiểu thuyết gia."

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, ta thật sự bị chính cô nhóc này làm cho nhịn cười không được...Ta không có kỹ thuật hôn nhiều, nên kinh nghiệm viết còn có hạn..Ông chú cố gắng thỏa mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận