Ôn Tư Cảnh chạy xe đến tiệm bánh ngọt Tuân Phong nói ở trên đường lớn, Úc Nhĩ Mục còn buồn bực một chút, bởi vì đây là phố… Là phố đồ ngọt…Đi đến phố này, nếu không phải là những cô nàng tiểu thư giàu có,thì cũng là những cô gái thích đồ ngọt .
Cho nên, anh đưa cô tới đây làm gì?
Úc Nhĩ Mục khó hiểu nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, liếc mắt một cái, người bên cạnh thong thả lái xe, đầu ngó nghiêng hai bên đường, như là đang tìm cái gì.
“Anh đang tìm tiệm bánh ngọt nào hả?”
Úc Nhĩ Mục hỏi, ở phố đồ ngọt trừ bỏ tìm kiếm tiệm bánh ngọt thì còn tìm cái gì khác nữa.
Tâm tư Ôn Tư Cảnh đang đặt vào việc tìm kiếm tiệm bánh, sợ bản thân đã lái xe đi qua, thuận miệng lên tiếng.
Úc Nhĩ Mục nghe vậy, thần sắc nhìn anh có chút phức tạp, không nghĩ tới ông chú này đã tới tuổi này rồi… Cư nhiên sẽ còn thích bánh ngọt…
Cho nên anh nghĩ cô gái nào cũng thích bánh ngọt,nên muốn đưa cô đi nếm thử?
Chỉ là đáng tiếc…Ông chú này không biết…
Phố đồ ngọt này, chính là nơi quen thuộc đối với cô!
Bởi vì ngày thường, cô không có tiết học hay được nghỉ, lúc sáng tác nếu không đi quán cà phê sách đối diện với tiểu khu, thì cô sẽ đi tàu điện ngầm đến tiệm bánh ngọt yêu thích ở phố này, thưởng thức buổi trưa ngon lành.Mấy cửa tiệm bánh ngon đối với cô không xa lạ, thậm chí nhân viên trong quán cô cũng quen thuộc…
Chỉ là nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông, ngẫm lại,vẫn không cần đả kích anh, tuy rằng không rõ vì điều gì mà anh muốn mang cô đến đây ăn điểm tâm, cũng có tâm.
……
Không trong chốc lát, nghe thấy Ôn Tư Cảnh nói thầm một câu, “
“Thì ra ở đây.”
Úc Nhĩ Mục nghe tiếng,thu hồi tầm mắt đang tập trung trả lời Wechat của Tô Tiểu Xán, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy tên cửa hàng “Flocons de sel”, trước mắt sáng ngời!
Đây là tiệm bánh ngọt No.1…Ông chú này cũng đáng tin cậy đó!
Ôn Tư Cảnh dừng xe, quay đầu nhìn Úc Nhĩ Mục, vừa định mở miệng gọi cô xuống xe, liền thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhóc nhìn vào biển hiệu, nhấp môi cười,trên mặt hiện rõ sự hoan hỉ.
Ôn Tư Cảnh cũng bị nhiễm nụ cười của cô,khuôn mặt nở nụ cười ôn nhu, nhìn cô nói , “Xuống xe đi.”
Quả nhiên, dùng đồ ngọt để dỗ mấy cô nhóc luôn chính xác—— hốt thuốc đúng bệnh.
Úc Nhĩ Mục từ trên xe nhảy xuống, đôi tay giữ chặt hai quai balo trên lưng, chạy chậm vòng qua đầu xe nhìn Ôn Tư Cảnh đang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh cười, “Chú sao lại biết đến tiệm bánh ngọt này?”
Ôn Tư Cảnh thấy cô chuẩn bị trêu đùa anh, nhíu mi, nắm lấy khuỷnh tay cô, tiếp theo đôi tay đang đỡ cô tiện thể xoay người cô đối diện với anh, gõ lên trán cô, “Nói bao nhiêu lần? Đi như vậy rất nguy hiểm,sao lại không nghe lời vậy?”
Úc Nhĩ Mục sờ sờ trán bị anh gõ đau, miệng đô đô, khuôn mặt nhăn lại, nhanh chóng giải thích: “Đó là thói quen rồi.”
Thói quen nhiều năm rồi sao nói bỏ là có thể bỏ ngay được.
Cô nhăn mặt, lại xoa xoa nơi vừa bị anh cốc … Anh là Iron Man sao…
Xuống tay như vậy nặng như vậy…… Đau quá. T.T
Ôn Tư Cảnh chú ý đến cô xoa xoa trán, mới ý thức được vừa rồi có lẽ anh đã dùng lực hơi mạnh, anh cầm lấy tay cô nhóc đang để trên trán,cúi xuống đối diện với cô
Quả nhiên trên trán cô nhóc có hiện lên một mảng đỏ.
Ôn Tư Cảnh đưa một cánh tay khác lên, đầu ngón tay chạm đến mảng hổng, rũ mắt, tầm nhìn hướng về cô nhóc, xin lỗi, “Xin lỗi, rất đau sao?”
Anh không biết, làn da con nhóc lại mỏng manh, mịn màng đến thế.
“Đương nhiên ——” rất đau a! Không biết anh đã dùng bao nhiêu sức lực…
Úc Nhĩ Mục nhịn không được rống lên với anh, nhưng vừa nhấc mắt, nhìn đến biểu cảm tự trách của người đàn ông, lời mắng đến miệng lại không thể thốt lên được.
Lông mi Ôn Tư Cảnh rất dài… Con người thật đen, cực đen, đôi mắt không quá lớn, nhưng hình dạng rất đẹp, lông mi như hình rẽ quạt, khi bị anh nhìn, tim cô đập nhanh,nhịp tim đập nhanh hơn nhịp bình thường của cô.
Hô hấp của Úc Nhĩ Mục bình tĩnh trở lại, nhìn người đàn ông trước mặt chớp chớp mắt nhìn, lúng túng lùi về phía sau hai bước, kéo dần khoảng cách, nói——
“Không sao, không đau nữa.”
Tình huống như thế nào…
Thời điểm vừa mới lên xe, bản thân còn suy nghĩ không biết sẽ thích kiểu đàn ông như thế nào, lại không ngờ ngay sau đó lại bị chính ông chú này làm cho lúng túng…
Chỉ bởi vì bị gõ một cái vào trán…Dưới ngòi bút của chính mình, cô có thể tạo ra một người đàn ông hoàn hảo hơn anh gấp mấy?
Mặc dù, thực tế cô chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nhưng với những lý thuyết suông của mình,cô biết người đàn ông trước mắt mình có bao nhiêu hấp dẫn?!
……
Đối diện với Úc Nhĩ Mục thì tâm trạng của Ôn Tư Cảnh cũng không tốt hơn so với cô, cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt cô, anh mới phát hiện xô thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh xắn cao ráo, đôi môi nhỏ xinh chúm chím, mắt đen lúng liếng nhìn anh, biểu tình mang theo vài phần thẹn thùng, bộ dáng giả vờ trầm tĩnh,càng nhìn anh càng cảm thấy đáng yêu.
Sau đó… Ma xui quỷ khiến, anh chuyển dời bàn tay đang đặt trên trán cô, lòng bàn tay tiến lên xoa nhẹ đầu cô, xoa nhẹ hai lần, lần này anh đã khống chế sức lực, không dùng lực, nhẹ nhàng.
Ngay lập tức bị Úc Nhĩ Mục phản đối:……
Yên lặng chửi thầm trong lòng, Úc Nhĩ Mục “Trấn định”cúi thấp đầu tránh né tay anh, nhỏ giọng nói thầm: “Tóc tôi bị anh làm cho rối lên rồi.”
Chỉ là cúi đầu, vừa mới dứt lời, mới phát hiện tay phải của cô đang bị anh nắm, nàng mở to mắt, theo bản năng rút ra.
Lại bị nắm chặt.Bàn tay đàn ông rất lớn, các ngón tay thon dài cưng xứng, dễ dàng bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô .
Úc Nhĩ Mục ngẩng đầu nhìn Ôn Tư Cảnh, có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của anh, anh thấy cô trợn tròn mắt nhìn mình, lập tức buông lỏng tay.
Biểu cảm trên mặt làm người khác khó nắm bắt được.
Úc Nhĩ Mục thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng,vòng qua anh bước vào trong tiệm.
Ôn Tư Cảnh cúi đầu nhìn bàn tay vắng vẻ của mình, nhíu nhíu mày ——Tay của cô rất mềm mại?
Trước kia cũng không phải chưa từng nắm tay người khác, trên thương trường gặp mặt nhiều, bắt tay hàn huyên trò chuyện thường xuyên, chỉ là từ trước đến nay anh không để ý,cầm tay con gái sẽ có cảm giác như vậy.
Mềm mại nhỏ xinh, giống món điểm tâm, ngọt thấm vào tận đáy lòng anh.
…… Gặp quỷ.
Tiệm bánh ngọt anh còn chưa có đi vào.
*
Úc Nhĩ Mục vòng qua Ôn Tư Cảnh, bước lên hai bậc thang, đẩy cửa chính đi vào trong tiệm, hương thơm bánh ngọt lan tỏa kết hợp không khí lạnh mát từ điều hòa, cô quay đầHu lại, cửa kính đã khép lại, người đàn ông ở bên ngoài không biết đang suy nghĩ vấn đề gì, mơi từ từ tiến về phía của tiệm đi tới.
Úc Nhĩ Mục nho nhỏ vừa vào tới cửa tiệm, một nhân viên của cửa hàng đã tiến đến ngênh đón , lấy lại tinh thần, cô đi đến quầy phục vụ.
“Mục Mục, đã lâu không thấy cô. Phía cạnh cô ấy là tủ bánh kem,nhìn cô cười.
“Tôi gần đây phải đi thực tập,không có thời gian rảnh.” Úc Nhĩ Mục nhìn vào trong tủ kính đủ loại kiểu dáng bánh kem, điểm tâm ngọt, cười cười trả lời cô ấy.
Đào Quả nhìn Ôn Tư Cảnh ,hỏi nhỏ Úc Nhĩ Mục: “Bạn trai cô? Đẹp trai quá!”
Úc Nhĩ Mục quay đầu nhìn về hướng người đàn ông đang đi tới, quay đầu lại liếc nhìn Đào Quả, trộm lắc lắc ngón trỏ, bĩu môi phủ nhận, “Không phải bạn trai tôi.”
Đào Quả trợn tròn mắt, không phải?
Vừa rồi, cô nhìn ra ngoài cửa tiệm thấy chiếc xe đỗ lại,không phải cùng nhau đến sao?
Nhưng nếu người trong cuộc đã phủ nhận, người đàn ông cũng đi tới, cô cũng không hỏi nữa, cười cười đối với Ôn Tư Cảnh, ánh mắt đảo qua hai người, hỏi Úc Nhĩ Mục: “Vẫn giữ nguyên phải không?”
Úc Nhĩ Mục híp mắt cười gật gật đầu, chỉ vào tủ bánh kem chọn cái bánh có chiếc lá phong duy nhất còn sót lại , “Thêm một cái lá phong đường.”
Lần trước tới đây cô cũng chưa kịp ăn bánh này.
Đào Quả “ân” một tiếng, gọn gàng đem chiếc bánh kem quen thuộc của cô vào khay.
Một bánh tuyết có phủ lớp kem muối, một matcha mousse, ba bánh xếp ánh trăng năm màu, một ly kem Italia, còn có bánh kem hình lá phong đường.
Đem khay đặt lên bàn đá cẩm thạch,lúc đưa cho Úc Nhĩ Mục, cô ta hỏi: “Trà sẽ đưa cho cô sau khi pha xong,cô tìm chỗ ngồi trước đi.”
Tiếp theo lại nhìn Ôn Tư Cảnh, “Anh muốn điểm tâm gì ạ?”
“Một cà phê,” Ôn Tư Cảnh đem menu trả lại cho Đào Quả, sau đó nhìn Úc Nhĩ Mục đang lục ba lô tìm gì đó, rút ví ra,nhìn Đào Quả: “Tính chung luôn.”
Úc Nhĩ Mục nghe vậy ngẩng đầu, há mồm cự tuyệt, “Không được, lần này tới tôi——” mời khách.
Chỉ là hai chữ cuối còn chưa kịp thành tiếng, liền thấy người đàn ông nhìn cô, đầu ngón tay nắm nhẹ cằm cô——
“Nghe lời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...