Lúc nhận được dây chuyền Draco rất kinh ngạc, hiển nhiên là hắn đã quên mất tác dụng của món bảo vật này rồi. Hắn cứ ngỡ mình sẽ nhận được một bức thư sấm hay một đống dược hoặc một vật phẩm hay trang sức phép thuật phòng ngự nào đó, nhưng mà hắn vẫn rất nghe lời mà đeo sợi dây chuyền này lên. Sợi dây chuyền này chỉ có tác dụng khi đeo lên người, tuy Harry không muốn dùng đến nó, nhưng Draco lại như vậy khiến cậu phải dùng một chút thủ đoạn để bảo vệ hắn.
Tối đó khi trò chuyện, Draco có hỏi qua tác dụng của sợi dây chuyền, Harry chỉ nói là nó có thể giúp người sở hữu sợi còn lại kiểm tra được tình hình của người kia. Nếu như đối phương bị thương thì nó sẽ thông báo. Tuy rằng hai người có linh hồn bạn đời vô cùng mạnh mẽ, nhưng một người đang ở Nga một người lại ở Anh, dù phép thuật có mạnh đến mức nào thì cũng không thể vượt qua khoảng cách xa đến vậy.
“Nếu anh không muốn em lo lắng thì tự bảo vệ tốt bản thân đi.”
“Tuân lệnh, bà xã.”
“…Ai là bà xã của anh. Thần chú em dạy cho anh có tác dụng không?” Harry không tự chủ mà đỏ mặt. Cậu không bao giờ chống đỡ được mấy lời trêu ghẹo của Draco, lần nào cũng bất đắc dĩ mà bị hắn chiếm tiện nghi.
“Đương nhiên rồi, tin tưởng anh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như lần trước đâu. Vài ngày nữa thì bọn anh sẽ đi thăm dò nửa còn lại của khu rừng.”
“Có chuyện gì không ổn thì phải gọi cho em ngay.”
“Được.” Hai người trò chuyện nửa giờ. Cuối cùng vì Draco có việc nên mới lưu luyến không rời mà cúp máy. Draco là Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật nên có quyền lợi hưởng một lều riêng, không thì sao hắn dám gọi điện thoại cho Harry chứ. Thần Sáng báo lại tình hình mới nhất, phản ứng từ cuộc thăm dò càng ngày càng nghiêm trọng, xem ra trong khu rừng này thật sự đang tồn tại thứ gì đó. Hơn nữa họ phát hiện càng tới gần giữa rừng thì sinh vật càng thưa thớt, gần như không có gì cả.
Điều này rất khác thường, nhưng mọi người lại không thể nào tìm được lí do tại sao. Tối đó Draco đi cùng cha đỡ đầu kiểm tra tình hình xung quanh. Hai người đi vào sâu thêm một chút, Snape phát hiện có một ít thảo dược rất quí hiếm mang hơi thở của rồng. Những loại cây này chỉ sinh trưởng ở gần tổ rồng. Loài cỏ này là nguyên liệu làm thuốc giải độc trân quý nhất. Trừ khi tự mình nuôi rồng có thể tùy ý dùng, không thì phải trình đơn lên Hiệp hội Thảo dược xin phép mới được hái.
“Bình thường ở đâu xuất hiện cây này thì chứng tỏ chúng ta đang tiến vào lãnh địa của rồng.”
“Rồng nào mà chiếm hơn nửa rừng làm lãnh địa? Hiệp hội Nghiên cứu Rồng sao lại không có báo cáo gì về việc này?” Draco hái một nhánh cỏ để vào túi định mang về cho nhà thảo dược học kiểm tra, Snape thì lưu luyến chẳng muốn đi. Bao nhiêu năm nay ông luôn muốn hái được mấy nhánh cỏ mang hơi thở rồng này, bây giờ trước mặt có nhiều như vậy, xa xỉ đến vậy, ông thật muốn đào hết đống đất cỏ này mang về.
“Họ nói rằng chưa từng gặp qua loài rồng này.”
“Một đám lão già vô dụng, cộng đồng phù thủy quốc tế tại sao lại đưa đám đó lên vậy? Thậm chí một chút lai lịch của loài rồng này cũng không tra ra được.” Snape vừa nói vừa lấy xẻng ra đào đào mảnh đất xung quanh mấy khóm cỏ mang hơi thở rồng rồi mới hài lòng trở về. Sau khi về đến doanh trại, Draco vội vàng báo tin này xuống, lại vội vã nhận hồi âm. Bên nước Đức nói rằng dọc đường họ gặp được rất nhiều thảo dược quí hiếm, các nhà thảo dược gần như phát điên hết rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên nghe nói đến cỏ mang hơi thở rồng. Bên Pháp và Ý thì không có gì khác thường, một đường đi đều rất bình yên. Nhưng bên Nga thì xui xẻo, dọc đường họ gặp rất nhiều sinh vật hắc ám nguy hiểm, hao tổn rất nhiều nhân lực. May là bây giờ có chưa đến mùa hè, nếu không thì rừng Yoh càng thêm đáng sợ.
Năm nước tiến vào rừng theo bốn hướng. Nga phía bắc, Đức phía tây, Anh phía đông, Pháp và Ý phía Nam. Cùng vào rừng rồi chia nhau ra, rất hay gặp tình trạng vây quanh nơi nào đó mà kiểm tra. Mỗi bước đi họ đều rất cẩn thận. Chỉ cần một quốc gia xảy ra chuyện thôi thì công sức của mọi người đều uổng phí. Nhưng hiện tại xem ra kẻ thù rõ ràng là không có ý này, hoàn toàn không để họ vào mắt.
Gần đây Harry cũng gặp một vấn đề không nhỏ. Neville tìm mọi người hội họp, tháng Sáu cậu nhận được tin mới nhất của Neville, nói cậu ta và hôn phu không định cử hành nghi thức kết hôn mà đi tuần trăng mật luôn, đi du lịch toàn bộ châu Âu, xong rồi quay về mở tiệc chiêu đãi, để cho bạn bè gia đình chứng kiến một chút thì gọi là kết hôn rồi. Mà bây giờ Neville gửi thư về nói muốn cậu đến dự, Neville là một trong những người bạn tốt nhất của cậu, cậu không muốn bỏ qua thời khắc quan trọng này. Nhưng thân thể bây giờ không cho phép cậu ra ngoài, chưa đến hai mươi ngày nữa là đến ngày dự sinh rồi, thậm chí lương y gia đình đã vào dinh thự Malfoy ở để chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ.
Cuối cùng Harry quyết định nói thẳng với Neville là mình không thể nào đi được, đương nhiên nếu cậu có xông vào dinh thự Potter thì cũng chẳng thể nào tìm được mình. Nếu cứ vậy, đợi đến khi Hogwarts khai giảng, cậu đến nhậm chức thì chắc chắn Neville sẽ trừng cậu chết mất. Nhưng Harry không quan tâm nhiều đến vậy. Đưa thư và quà cho Hedwig gửi đến dinh thự Longbottom, sau đó đỡ thân thể cồng kềnh đến thư phòng xử lí công việc. Từ sau chuyện của tộc người cá, sản nghiệp gia tộc Potter đều do cậu xử lí, hơn nữa bây giờ vợ chồng Lucius đang đi du lịch nên sản nghiệp gia tộc Malfoy cậu cũng phải xem qua, thậm chí đôi khi Hermione còn mang đến một số văn kiện từ Bộ đến nhờ cậu xem, nên ngày nào cậu cũng bận đến rối tinh rối mù. Quả nhiên hôm sau mở điện thoại lên thì đã thấy ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Neville, còn có hơn mười tin nhắn oán giận cậu.
Hôm nay Harry đang một mình tản bộ trong vườn hoa. Sáng nay không rõ vì sao cậu cảm thấy cả người hoảng hốt, lương y nói chuyện này rất bình thường. Mười ngày nữa là đến ngày dự sinh rồi, cậu cũng không muốn lo đến công việc nữa, bỏ lại tất cả mà đi dạo một chút. Vườn hoa của dinh thự Malfoy lớn vô cùng, Harry đi chưa được một phần ba đã thấy tim đập chân mỏi rồi, đành ngồi xuống bên đài phun nước nghỉ ngơi. Làn nước trong vắt cùng tiếng nước chảy róc rách làm tâm tình của cậu thư giãn hơn rất nhiều, vừa định đứng dậy thì thấy dưới nước có gì đó chợt lóe lên.
Cậu rút đũa quăng một bùa chú kéo thứ đó trong nước lên, không ngờ đó lại là một khối thủy tinh. Harry càng nhìn càng thấy quen mắt, đây không phải là khối thủy tinh phép thuật mà người bí ẩn kia đưa cho cậu à? Sao nó lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Scorpio lén lấy nó ra khỏi ngăn kéo rồi bỏ ở đây ư? Xem ra khi về cậu phải dạy Scorpio việc không được đụng vào đồ của người khác và tầm quan trọng của việc tự bảo vệ đồ của mình.
Scorpio ở cách xa đó hắt hơi một cái. A, ba đang nhớ mình sao?
Harry bỏ khối thủy tinh đó lại vào túi, chậm rãi quay về thư phòng. Cậu biết thủy tinh phép thuật là món đồ luyện kim quan trọng, hơn nữa hầu như pháp trận phép thuật cổ nào cũng cần đến sức mạnh của thủy tinh phép thuật để khởi động. Loại phép thuật này đa số nguyên thạch nào cũng có, nhưng phép thuật của cái này lại là rõ ràng nhất, chắc chắn nó có nhiều tác dụng hơn. Nhớ đến tảng đá trong tàng thư mang về từ chỗ của Grindewald, cậu và Draco đã muốn đặt nó dưới ánh trăng xem một chút, nhưng lại quên béng mất. Nếu lần này không đột nhiên nhìn thấy khối thủy tinh phép thuật thì có lẽ cậu cũng chẳng nghĩ ra đâu.
Tối đó lúc ngủ, Harry đột nhiên cảm nhận được sợi dây chuyền trên cổ trở lạnh, nhưng cậu lại không dám tùy tiện sử dụng công dụng truyền tống của nó, sợ mình đột nhiên lại lâm vào nguy hiểm thì càng thêm phiền phức. Nôn nóng bất an đợi đến sáng hôm sau thì sợi dây chuyền mới ổn định lại, căn bản không liên lạc được với Draco. Harry cũng không chờ được, thay đồ xong và ếm bùa ẩn hình rồi mới khởi động công năng của sợi dây chuyền.
Snape lo lắng chế dược vô mộng. Tối qua doanh trại của họ bị tộc rồng tập kích, Draco bị một con rồng người đầy gai tấn công bị thương, vì độc tố lan nhanh hơn so với dự tính nên càng nghiêm trọng, đến giờ đã hôn mê bất tỉnh. Tuy thương vong lần này rất nghiêm trọng nhưng dù sao họ cũng thắng lợi. Chuyên gia nghiên cứu rồng lần này cũng không làm nhục danh hiệu chuyên gia của mình, rất nhanh đã tìm ra độc tố trong người Draco là gì. Snape vội vã phối dược, may là lần trước ông đã hái đầy một túi cỏ mang hơi thở rồng, không thì nếu đi chuyến nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Giải dược lần này không khó điều chế, chỉ là mất chút thời gian, phải qua bảy lần nhật nguyệt tẩy rửa thì mới xem như hoàn thành. Snape đương nhiên tin vào thực lực của mình, thời gian điều chế giải dược cũng đủ cho họ nghỉ ngơi hồi phục, đưa thêm chi viện đến phòng thủ. Nhưng thời gian nghỉ ngơi hồi phục này không bao gồm Harry đang ở trong túp lều hạng nhất.
“Harry Potter! Mi tới đây làm gì!” Snape nhìn Harry đột nhiên xuất hiện, hận không thể nhét thằng nhóc về lại bụng Lily. Thằng Potter ngu ngốc này, cái thai nay đã được chín tháng rồi, chạy đến tiền tuyến làm cái quái gì vậy!
Harry hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ông. “Giáo sư, Draco sao vậy?”
“Mi mau về cho ta, đây không phải nơi mi có thể tới! Nếu như mi không muốn bảy ngày sau Draco tỉnh lại thấy mi chết ở đây thì mau về đi.” Tay Snape run một cái, suýt nữa bỏ sai dược liệu, tâm tình càng không tốt, nọc độc bắt đầu vẩy lung tung. Nhưng từ lâu Harry đã luyện thành quen, nghe Draco không sao mới yên tâm.
Ron đang canh gác bên ngoài, đột nhiên nghe thấy giáo sư kêu tên Harry thì tò mò nhìn vào. Kết quả thực sự nhìn thấy bạn thân của mình đang đứng trong lều, bị giáo sư phun nọc độc khắp người hệt như hồi còn đi học, đầu cúi cúi.
“Harry, sao cậu lại ở đây? Hermione có biết không?”
“…Không biết.’
“A, Merlin ơi.” Ron muốn điên lên. Cậu ta đã sớm đoán được nếu như Harry về nhà sẽ bị Hermione mắng thảm đến mức nào. Nhìn ánh mắt cầu xin của bạn tốt thì cậu ta chỉ có thể đáp lại bằng ánh nhìn cậu-tự-cầu-phúc-đi. Nọc độc của Xà Vương Slytherin và của cô nàng sư tử biết tuốt kia, thật bất hạnh nha.
Snape nói một hơi rồi mới uống ngụm nước nghỉ một chút, chuẩn bị tiến công đợt hai. Harry vội ra vẻ khó chịu, che bụng ngồi xuống giường. Snape cau mày lại. “Còn mấy ngày?”
Dưới ánh mắt sắc bén lạnh băng của giáo sư, Harry chỉ có thể thành thật, “… Không đến mười ngày.”Tác giả có lời muốn nói:
Ta muốn mở ngược-mode, bắt đầu tạt một chậu cẩu huyết lên nha ~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...