Ôn Nhu Như Hạ


Mùa hè, loáng thoáng dưới những hàng cây cổ thụ lâu năm ở sân trường đã nghe thấy được tiếng ve kêu.

Thời tiết dần oi bức hơn, buổi sáng mặt trời thức dậy rất sớm, những tia nắng gay gắt của mùa hè xuyên qua từng kẽ lá chiếu lên sân trường.
Học sinh vừa háo hức mong chờ kỳ nghỉ hè, vừa tất bật ôn tập cho kỳ thi cuối cùng của năm học.

Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê ngày ngày dính lấy nhau, cứ mỗi cuối tuần Hạ Thanh Khê đều sẽ đạp xe đến nhà Cố Yên Chi để học bài cùng nàng.
Hôm nay như thường lệ, 9 giờ sáng chuông cửa nhà Cố Yên Chi vang lên, nàng mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lục chạy ra mở cổng chào đón.
_ Yên Chi, hôm nay đến nhà tôi đi.

– Hạ Thanh Khê đứng bên cạnh xe đạp, vừa thấy Cố Yên Chi liền nói.
_ Đến nhà cậu? - Cố Yên Chi có chút không ngờ tới.
_ Ừm, mẹ tôi bảo mời cậu đến chơi.

- Hạ Thanh Khê gật đầu.
_ Vậy tôi đi lấy tập sách đã.
Cố Yên Chi nhanh chân chạy về phòng, nàng lấy một cái túi vải nhỏ cho tập sách và bút thước vào, rồi chạy xuống nhà, nói với mẹ nàng một câu liền mang giày đi ra cửa.

Hạ Thanh Khê đạp xe chở Cố Yên Chi ngồi ở phía sau, Cố Yên Chi có hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên nàng đến nhà của bạn chơi, vừa có chút mong chờ, vừa có một chút căng thẳng.

Mất khoảng mười phút, xe đạp dừng lại ở một căn nhà tương đối lớn, Cố Yên Chi không biết diễn tả như thế nào nhưng nhà Hạ Thanh Khê so với nhà nàng lớn hơn rất nhiều.
Hạ Thanh Khê mở cổng dắt xe đạp vào sân, nhà cô có một khoảng sân rất lớn, bên trong gara còn có một chiếc xe hơi màu trắng của mẹ cô.

Hạ Thanh Khê dẫn Cố Yên Chi vào nhà, Ôn Noãn Noãn đang ôm Hạ Thiên San ngồi ở ghế sofa xem TV.
_ Mẹ, bạn con đến rồi.
Hạ Thanh Khê lên tiếng gọi, Ôn Noãn Noãn nghe thấy nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Cố Yên Chi lễ phép cúi đầu chào mẹ của Hạ Thanh Khê.
_ Xin chào, dì, con tên Cố Yên Chi.
_ Ừm, Yên Chi đến rồi! - Ôn Noãn Noãn tươi cười gật đầu.
Trong lòng bà có một đôi mắt màu hổ phách đang chớp chớp nhìn về phía Cố Yên Chi, nàng cũng nhìn cô bé, Hạ Thiên San nhe răng cười với nàng, cô bé đang đến độ tuổi thay răng, chiếc răng cửa vừa bị rụng mất chưa kịp mọc ra liền bị phơi bày trước mặt Cố Yên Chi.

Nàng không có cười, nhưng Hạ Thiên San nhanh chóng cảm thấy xấu hổ mà đưa tay che miệng sau đó lại vùi đầu vào lòng Ôn Noãn Noãn.

Cố Yên Chi mỉm cười, cô bé này thật đáng yêu.
_ Mẹ, con và Yên Chi phải đi học bài rồi.

– Hạ Thanh Khê nắm lấy cổ tay Cố Yên Chi kéo đi.
Ôn Noãn Noãn nhanh chóng đứng dậy từ ghế sofa nói theo.
_ Hai đứa đến phòng trà học bài đi, mẹ mang cho tụi con một ít trái cây.
Hạ Thanh Khê nhìn Ôn Noãn Noãn gật đầu rồi kéo Cố Yên Chi đi vào một căn phòng khác ở tầng trệt.

Phòng trà này bình thường Ôn Noãn Noãn mời bạn đến nhà chơi thường cùng ngồi ở đây uống trà và buôn dưa lê.

Đôi khi lại bị Hạ Thanh Khê chiếm dụng làm nơi học bài đặc biệt là vào mùa hè.

Trong phòng có một chiếc bàn vuông thấp, đệm lót để ngồi, tủ TV và TV.


Cửa kính sát đất có thể kéo ra để ngắm sân phía ngoài, bên ngoài sân Ôn Noãn Noãn trồng rất nhiều hoa.
Mùa hè nóng bức tận dụng căn phòng này để học là điều rất hợp lý.

Dù Ôn Noãn Noãn không nhắc nhở Hạ Thanh Khê cũng sẽ tự đưa Cố Yên Chi vào đây học.
Bên trong phòng bếp, Ôn Noãn Noãn đang cắt xoài và bổ dưa hấu, còn làm hai ly nước chanh đá.

Hiếm khi con gái bà chịu đưa bạn về nhà chơi, hơn nữa nghe Hạ Thanh Khê nói Cố Yên Chi còn là học bá của Hoa Nam, Ôn Noãn Noãn rất nhiệt tình chào đón.

Hạ Thiên San đứng ở một bên xem mẹ cắt trái cây, Ôn Noãn Noãn vừa làm vừa thì thầm hát, cô bé cũng vui vẻ mỉm cười.
Mười lăm phút sau, Ôn Noãn Noãn bưng một cái khay có hai ly nước và một đĩa trái cây lớn vào, Hạ Thiên San bưng một đĩa nhỏ bánh quy đi phía sau bà, cửa phòng không đóng, Cố Yên Chi đang giảng một bài văn cho Hạ Thanh Khê, Ôn Noãn Noãn thấy hai nàng chụm đầu vào cuốn vở liền mỉm cười, bà đưa tay gõ gõ vào cửa gỗ, hai nàng quay sang nhìn.

Cố Yên Chi định đứng lên nhận lấy khay nước, Ôn Noãn Noãn liền cản nàng lại.
Bà đi đến bên bàn đặt hai ly nước trước mặt hai nàng, đĩa trái cây để ở giữa bàn, Hạ Thiên San cũng bưng đĩa bánh đặt lên bàn rồi lại nấp sau lưng Ôn Noãn Noãn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn vào Cố Yên Chi.
_ Hôm nay biết Yên Chi đến nên dì mua dưa hấu và xoài, hai đứa vừa học vừa ăn, dì ở phòng khách cần gì thì cứ nói, không cần ngại.

– Ôn Noãn Noãn hào phóng nói.
_ Cảm ơn dì.
Cố Yên Chi gật đầu nhìn Ôn Noãn Noãn lễ phép cảm ơn, rồi đưa mắt nhìn Hạ Thiên San đang nấp sau lưng bà, cô bé bị Cố Yên Chi nhìn liền giấu mặt đi chỉ chừa lại đôi mắt to tròn.

Cố Yên Chi ôn nhu mỉm cười, Hạ Thiên San thấy vậy liền nhe răng ra cười, lần này không còn cảm thấy xấu hổ nữa.


Cô bé cảm thấy rất thích Cố Yên Chi, mặc dù là bạn của Hạ Thanh Khê nhưng Cố Yên Chi lại rất dịu dàng và hay cười, không giống như chị gái kia của cô bé.
_ Mẹ, con biết rồi, mẹ xong việc thì ra ngoài đi con còn phải học bài.

- Hạ Thanh Khê nhìn thấy Ôn Noãn Noãn cứ đứng đó cười cười mà không chịu rời đi, cô sợ Cố Yên Chi thấy không thoải mái liền muốn đuổi mẹ mình đi.
_ Các con cứ học đi, mẹ có làm gì đâu.
_ Mẹ! - Hạ Thanh Khê nhíu mày.
Cố Yên Chi cầm lấy ly nước chanh uống, nhìn thấy Hạ Thanh Khê cùng mẹ cô tranh cãi, mẹ Hạ Thanh Khê là một người rất nhiệt tình và dịu dàng, không giống tính cách của Hạ Thanh Khê, em gái cô cũng rất đáng yêu.

Cố Yên Chi nhìn một nhà ba người họ nói qua nói lại, nàng mím môi, cắn chặt ống hút, nếu mẹ của nàng cũng giống mẹ của Hạ Thanh Khê thì tốt biết mấy.
Ôn Noãn Noãn bị Hạ Thanh Khê càu nhàu liền không ở lại nữa, bà cúi người xoa xoa đầu Hạ Thiên San rồi mỉm cười với Cố Yên Chi, sau đó cùng Hạ Thiên San ra khỏi phòng.
Hạ Thanh Khê thấy mẹ mình đi rồi mới yên tâm, cô đưa tay cầm miếng dưa hấu cạp một miệng to, dưa hấu nhiều nước lại ngọt thanh làm Hạ Thanh Khê rất hài lòng.

Cố Yên Chi nhìn bộ dáng tận hưởng của Hạ Thanh Khê mà bật cười.

Hạ Thanh Khê liếc nhìn nàng cũng nhếch miệng cười theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận