Ôn Nhu Như Hạ


Mọi ngày nghỉ, Hạ Thanh Khê thường sẽ lười biếng dù có thức rồi vẫn sẽ không thèm xuống lầu để tránh bị Ôn Noãn Noãn sai vặt.

Hôm nay Hạ Thanh Khê lại rất tự giác thức dậy không cần đồng hồ báo thức reo, sau đó chuẩn bị rất lâu trước khi xuống bếp ăn sáng.
_ Hai hôm nay con đi chúc tết họ hàng cũng không có ăn mặc gọn gàng đến vậy? – Ôn Noãn Noãn nhìn thấy Hạ Thanh Khê mặc một quần jean xanh, áo len đen dày bên ngoài áo sơ mi, đầu tóc được buộc rất gọn gàng.
_ Con có lúc nào không gọn gàng? - Hạ Thanh Khê vừa ăn mì vừa nói.
_ Nhưng hôm nay trông cứ là lạ!
_ Mẹ đừng suy diễn!
Hạ Thanh Khê nhíu mày, Ôn Noãn Noãn không nói gì nữa.

Hạ Thiên San chỉ dám ngồi một bên đưa mắt nhìn, lặng lẽ ăn mì không phát ra tiếng động.

Cô bé biết Hạ Thanh Khê là người dễ nổi cáu, có thế phát tiết bất cứ lúc nào, những lúc Hạ Thanh Khê thấy bực tức chỉ cần một tiếng nhai bánh xột xột của mình thôi liền khiến Hạ Thanh Khê bùng nổ.

Nên cô bé trước mặt Hạ Thanh Khê luôn cố gắng biến mình thành không khí vì cô bé không biết tâm trạng Hạ Thanh Khê lúc nào thì sẽ bạo phát.
Hạ Thanh Khê gấp gáp ăn xong bát mì liền mang áo khoác dày đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không đếm xỉa đến Hạ Thiên San đang ngồi một góc bên cạnh.

Hạ Thanh Khê đi rồi Hạ Thiên San mới dám thở mạnh, lúc này mới xì xụp uống nước mì ngon lành mà mẹ cô bé mất cả buổi sáng để nấu.
Hạ Thanh Khê chạy chiếc xe đạp nhỏ bon bon trên đường, hai bên đường cây đã bắt đầu có lộc non, cơn gió lạnh thổi lùa làm những sợi tóc con trên cái trán bóng mịn của Hạ Thanh Khê rối loạn.


Chỉ khoảng 10 phút sau Hạ Thanh Khê đã dừng xe trước cổng nhà Cố Yên Chi, cô xuống xe, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc loạn rồi nhấn chuông cửa, rất nhanh Cố Yên Chỉ đã lon ton chạy ra mở cửa.
Chào đón Hạ Thanh Khê lúc nào cũng là nụ cười tươi đến xán lạn của Cố Yên Chi.

Ngày thường nàng trong mắt Hạ Thanh Khê đã rất đáng yêu, xinh xắn rồi, hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài đến giữa bắp chân màu nâu, áo len màu kem dày dặn, tóc xõa dài với băng đô trắng càng làm Hạ Thanh Khê cảm thấy rất vừa mắt.
Vừa bước vào nhà Hạ Thanh Khê liền ngửi thấy mùi thơm nức từ căn bếp.
_ Đang nấu ăn?
_ Ừm, đồ ăn sáng, có muốn ăn không? - Cố Yên Chi đi vào bếp.
Hạ Thanh Khê nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, 9 giờ hơn mà mới làm bữa sáng sao, nàng là con sâu ngủ chắc? Hạ Thanh Khê không nói ra, cô cũng muốn ăn, mặc dù lúc nãy đã ăn sáng rồi, một phần là vì mùi thơm, một phần là vì do đích thân Cố Yên Chi làm.
Hạ Thanh Khê ngồi ở bàn ăn trong bếp, Cố Yên Chi bưng ra hai đĩa bánh mì kẹp trứng và phô mai.

Lớp vỏ ngoài của bánh mì gối được nước vàng giòn thơm mùi bơ, bên trong kẹp trứng lòng đào và phô mai cùng ít cà chua và salad.
_ Cậu muốn uống sữa hay nước trái cây? - Cố Yên Chi đi đến mở tủ lạnh.
_ Nước trái cây! - Hạ Thanh Khê rất tự nhiên xem mình là khách để cho nàng mặc sức tiếp đãi.
Cố Yên Chi lấy ra một hộp sữa và một hộp nước trái cây để lên bàn.

Nàng ngồi xuống bắt đầu ăn bánh mì, Hạ Thanh Khê cũng ăn, món này khá đơn giản nhưng Cố Yên Chi làm rất ngon, Hạ Thanh Khê cảm thấy dù đã ăn sáng nhưng cô có thể dễ dàng ăn hết cái bánh này.
_ Cậu biết nấu nhiều món không? - Hạ Thanh Khê vừa nhai vừa nói.
_ Ừm, không nhiều lắm, vẫn đang học.

- Cố Yên Chi nuốt xuống bánh mì rồi mới nói.
_ Hương vị không tệ! Cậu thích món này sao? - Hạ Thanh Khê rất thưởng thức bánh mì kẹp.
Cố Yên Chi nhìn gương mặt tận hưởng của Hạ Thanh Khê liền híp mắt một cái mới trả lời.
_ Rất thích!
_ Tại sao?
_ Tôi thích bánh mì, phô mai và trứng, cả sữa nữa!
_ ...! - Hạ Thanh Khê cảm thấy Cố Yên Chi trả lời cho có lệ.
Ăn xong Cố Yên Chi đứng dậy dọn dẹp, Hạ Thanh Khê ra phòng khách tự nhiên ngồi xem TV.

Cố Yên Chi rửa chén, lau bàn xong lại lấy một ít bánh do nàng tự làm mang đến phòng khách.

Hạ Thanh Khê ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem phim hoạt hình cứ như nhà này là của cô.

Cố Yên Chi đặt bánh xuống, Hạ Thanh Khê liền nhanh tay lấy bánh cho vào miệng, môi mỏng cong lên, hương vị quen thuộc này làm cô vô cùng yêu thích.

_ Cậu tự xem mình là khách? - Cố Yên Chi liếc nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Chứ tôi không phải khách của cậu sao? - Hạ Thanh Khê thoải mái dựa người vào ghế.
Cố Yên Chi bĩu môi không thèm nói nữa, tập trung xem phim hoạt hình.

Đến đoạn quảng cáo Hạ Thanh Khê quay sang nhìn Cố Yên Chi, nàng cảm giác được nên cũng nhìn sang cô.
_ Tôi nghĩ sau này tiếng Anh của cậu cứ giao cho tôi, tôi sẽ nâng cấp trình độ cho cậu! - Hạ Thanh Khê vừa vuốt cằm vừa nói.
Cố Yên Chi nhìn điệu bộ như ông cụ non của Hạ Thanh Khê mà nén cười chỉ gật gật đầu.
_ Cậu cũng dạy tôi môn văn, sau này ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi liền giao cho cậu, tôi có làm người được hay không là cậu quyết định.
Hạ Thanh Khê nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng lời nói lại không giống với vẻ ngoài làm Cố Yên Chi bật cười.

Hạ Thanh Khê cau mày khó chịu muốn bạo tính.

TV lại phát phim hoạt hình, Cố Yên Chi thu lại nụ cười chăm chú xem phim.

Hạ Thanh Khê xem một lúc liền cảm thấy chán, không việc gì làm lại quấy rầy Cố Yên Chi.
_ Này! Sinh nhật cậu khi nào?
_ Tháng 3!
_ Là tháng sau rồi.
_ Ừm!
Cố Yên Chi trả lời nhưng vẫn dán mắt vào TV.

Hạ Thanh Khê bình thường rất ít nói, thật ra là lười nói chuyện phím nhưng khi ở gần Cố Yên Chi cô lại muốn nói nhiều hơn một chút, nói về những vẫn đề của nàng vì Hạ Thanh Khê muốn hiểu thêm về Cố Yên Chi.

Định mở miệng nói chuyện, Cố Yên Chi liền đưa ngón trỏ lên.

_ Suỵt!
Phim hoạt hình đang chiếu đến đoạn mấu chốt, Cố Yên Chi muốn tập trung xem.

Hạ Thanh Khê bị Cố Yên Chi chặn lại nhưng không tức giận, cô ngồi đó lẳng lặng ngắm nhìn góc nghiêng của nàng.
Cố Yên Chi làm gì cũng rất có khí chất, ngay cả xem phim hoạt hình cũng ngồi ngay ngắn thẳng lưng, gương mặt trắng nõn xinh xắn, xương quai hàm tròn vành làm gương mặt nàng có nét đáng yêu, đôi môi nhỏ đầy đặn, chiếc mũi tròn không quá cao, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng từ màn hình TV, chân mày gọn gàng, lông mi nàng khi nhìn từ góc độ này thật dày và cong cứ như là được chuốt rất tỉ mỉ vậy.
Hạ Thanh Khê ngắm nhìn Cố Yên Chi mà quên mất thời gian, đến khi TV chiếu xong phim hoạt hình, Cố Yên Chi nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình của Hạ Thanh Khê.

Bị bắt tại trận nhưng Hạ Thanh Khê vẫn bình tĩnh, ung dung, trên môi cười cười.

Cố Yên Chi nhíu mày, nàng cầm ly nước đứng lên vào phòng bếp lấy thêm nước.
Hạ Thanh Khê vội vã tắt TV, ôm theo đống bánh đi vào phòng bếp, Cố Yên Chi lấy nước xong quay sang lại thấy Hạ Thanh Khê đã ngồi sẵn ở bàn ăn.
_ Sao vậy?
_ Xem TV chán rồi, Cố Yên Chi chúng ta tìm gì chơi đi!
_ Nhà tôi cũng không có gì chơi.
Hạ Thanh Khê lại đưa tay lên xoa xoa cái cằm mà nghĩ ngợi.
_ Chúng ta ra ngoài chơi đi!
_ Đi đâu?
_ Không biết, cứ đi thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận