Ôn Nhu Như Hạ


Lễ giáng sinh, nhóm đồng học nữ của sơ trung rủ rê nhau đi xem phim, câu lạc bộ văn nghệ của Lâm Hoa cũng lên lịch đi chơi.

Cố Yên Chi lựa chọn sẽ đi với nhóm của Hà Phương.

Hạ Thanh Khê ngày càng bận rộn đến cả ngày lễ cũng không được nghỉ ngơi.

Trên thế giới này người thông minh vốn đã rất nhiều, nhưng người thông minh lại còn chăm chỉ thật sự rất đáng sợ, Hạ Thanh Khê phải nỗ lực từng giây, không lãng phí bất cứ lúc nào, bởi vì chỉ cần một giây nghỉ ngơi của bản thân đã có biết bao nhiêu người vượt qua bạn.
Nhóm chỉ có bốn người đi, Hà Phương đến cùng Đường Tuệ, Lý Tiểu Trân đón Cố Yên Chi.

Các nàng vào rạp xem một bộ phim cổ trang chuyển thể từ tiểu thuyết mạng rất nổi tiếng.

Cố Yên Chi đã đọc qua tiểu thuyết này, nàng rất thích văn phong cũng như các tình tiết và cốt truyện nhưng khi phim chuyển thể đã bị cải biên không ít, diễn viên cũng diễn không chạm tới cảm xúc, Cố Yên Chi rất thất vọng.
Xem phim xong các nàng lại đi đến một quán trà sữa để nói chuyện bát quái.

Hà Phương mở đầu bằng một tràng khen tạo hình nhân vật trong bộ phim vừa rồi, Đường Tuệ thì rất tỉ mỉ đánh giá những chi tiết không hợp lý trong phim, Lý Tiểu Trân bĩu môi chê bai bộ phim làm mất đi giá trị tiểu thuyết gốc.

Cố Yên Chi chỉ im lặng tự mình đánh giá theo góc nhìn của một tiểu thuyết gia.

Hà Phương bỗng nói.
_ Này gần đây tôi có đọc một bộ tiểu thuyết rất hay a!
_ Tôi biết rồi.


– Lý Tiểu Trân nhàn nhạt trả lời.
_ Tôi còn chưa nói tên đâu? Cậu làm sao biết? – Hà Phương lườm Lý Tiểu Trân.
_ Là bộ “Sao tháng tư” chứ gì? – Lý Tiểu Trân nhướng mày nói.
_ A, cậu cũng đọc sao? – Hà Phương phấn khích.
_ Bộ đó thật sự đang rất nổi nha, tôi cũng biết này.

- Đường Tuệ trả lời.
Đến cả một con dân thực tế như Đường Tuệ cũng đọc bộ tiểu thuyết này thì có nghĩa tác phẩm đó phải xuất sắc như thế nào mới được mọi người đón nhận như vậy.

Hà Phương quay sang hỏi Cố Yên Chi.
_ Yên Chi, cậu biết bộ này không? Tác giả vẫn đang ra a, tôi thật sự hóng đến mòn dép rồi.

– Hà Phương rất tâm đắc cảm thán.
Cố Yên Chi khẽ gật đầu, mọi người khá ngạc nhiên khi nàng cũng dành thời gian đọc tiểu thuyết.

Hà Phương cười cười nhướng mày hỏi nàng.
_ Cảm thấy sao? Học bá môn ngữ văn hẳn có nhận xét khác đi.
Cố Yên Chi suýt nữa thì bị sặc trà sữa, “Sao tháng tư” là tiểu thuyết do chính tay nàng viết, bắt đầu từ hồi hè đến hiện tại chỉ mới đi hơn một nửa.

Không ngờ chưa đầy nửa năm nó lại trở nên nổi tiếng như vậy, gần đây nàng cũng bắt đầu nhận được tiền nhuận bút và tiền lượt xem từ trang web nàng đăng truyện.

Tiểu thuyết kể về một cặp thanh mai trúc mã, sinh ra cùng một tháng tư, chàng trai lớn hơn cô gái một tháng tuổi.

Họ lớn lên bên cạnh nhau, trải qua thanh xuân cùng nhau, mỗi người lại có một câu chuyện riêng của mình để rồi họ yêu nhau và chữa lành những tổn thương cho nhau.
Không có bá đạo tổng tài, thiên kim tiểu thư cũng không có nam chính xuất chúng hay nữ chính mari sue, cả hai người họ đều phải trải qua khó khăn, có sai lầm và cũng có trả giá.

Có lẽ vì nội dung thực tế nên mọi người đều yêu thích và đánh giá cao, sau đó truyền miệng nên “Sao tháng tư” trở thành tiểu thuyết ngôn tình mạng ngôn tình mạng 5thịnh hành nhất thời điểm hiện tại.
Cố Yên Chi dùng một cái bút danh Quỳ Hoa Tử xa lạ để ẩn thân viết tiểu thuyết mạng.

Quỳ Hoa Tử là bút danh nàng lấy theo cách Hạ Thanh Khê nói với nàng vào sinh nhật năm 17 tuổi đó, Quỳ Hoa Tử nghĩa là hoa hướng dương.

Tác phẩm là do nàng viết bây giờ lại bắt nàng phải nhận xét, Cố Yên Chi lúng túng đến không biết phải nói gì.
_ Cũng tốt! - Cố Yên Chi gượng cười nói.
_ Chỉ vậy thôi sao? Ai cũng khen hay cậu lại nói cũng tốt, tác giả nghe được sẽ rất buồn a! – Hà Phương xụ mặt xuống rồi nói.
Tác giả là tôi đây!
_ Phải rồi, Hạ Thanh Khê bận như vậy sao? Ngày lễ cũng không được đi chơi? - Đường Tuệ đột ngột đổi chủ đề.
_ Cậu ấy học ban tự nhiên, nên rất nhiều bài tập phải làm, cậu cũng biết Lâm Hoa cạnh tranh như thế nào mà.

- Cố Yên Chi gật đầu giải thích thay Hạ Thanh Khê.
_ Phải, đúng là rất mệt a, tôi cũng chọn ban tự nhiên, mỗi ngày đều phải giải đề thi, tôi sắp chịu không nổi rồi.


- Đường Tuệ than thở.
_ Các cậu định sẽ chọn ngành gì? - Cố Yên Chi hỏi.

_ Tôi muốn theo học hóa học, nhưng tôi không chắc có thể đậu vào Kinh Nguyên không? - Đường Tuệ ủ rũ nói, Kinh Nguyên là trường đại học duy nhất ở tỉnh A đào tạo các ngành khoa học tự nhiên.
_ Tôi thì...!– Hà Phương xấu hổ cười cười.

– Do điểm thi đại học quyết định vậy.
_ Tôi sẽ làm chủ tiệm mì.

– Lý Tiểu Trân thẳng thắn nói.
Hà Phương và Đường Tuệ không có ý kiến, hai người cảm thấy tiệm mì của ông bà nội Lý Tiểu Trân nấu ăn rất ngon lại kinh doanh tốt, nếu Lý Tiểu Trân kế nghiệp và duy trì công thức mì bò gia truyền hẳn làm ăn ngày càng phát đạt.
Cố Yên Chi lại nghĩ khác, tỉnh A có không ít trường đại học và cao đẳng, nhưng đại học công lập cũng chỉ có Kinh Nguyên nhưng Kinh Nguyên nằm ở thành phố N, cách thành phố T này hơn 2 tiếng lái xe.

Lý Tiểu Trân học đại học sẽ phải chuyển đến thành phố N sống, ông bà nội nàng ta đã lớn tuổi, Lý Tiểu Trân là người hiếu thảo có lẽ không nỡ để ông bà ở nhà một mình.
Chuyện học hành thì không bao giờ muộn, nhưng tuổi tác và sức khỏe của người thân lại không thể chờ đợi nàng ta thành công.

Thay vì lựa chọn con đường tri thức như bạn bè, Lý Tiểu Trân lại muốn trân trọng từng khoảnh khắc ở chung với ông bà.

Cố Yên Chi rất ủng hộ quyết định của Lý Tiểu Trân.
Lúc ra về các nàng chia làm hai hướng, Lý Tiểu Trân đưa Cố Yên Chi về nhà.

Thấy vết thương trên chân của Cố Yên Chi đã dần lành lặn Lý Tiểu Trân cảm thấy rất yên tâm.
_ Hạ Thanh Khê thật sự rất bận sao? – Lý Tiểu Trân dừng lại chờ đèn đỏ ở một ngã tư rồi nghiêng đầu hỏi nàng.
_ Ừm, cậu ấy rất bận, ba của Thanh Khê đã thuê gia sư đến nhà để dạy kèm cho cậu ấy.

- Cố Yên Chi gật đầu nói.
_ Ra là vậy! – Lý Tiểu Trân gật đầu hiểu ra.


- Vậy tết dương lịch cậu ấy chắc cũng không rảnh để đi chơi cùng cậu.
_ Có lẽ vậy! Tôi cũng không muốn làm phiền cậu ấy, Thanh Khê quyết tâm phải vào được Kinh Nguyên, cậu ấy nỗ lực như vậy tôi không nên quấy rầy.

- Cố Yên Chi nhẹ nhàng nói.
Lý Tiểu Trân không trả lời, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, nàng ta vặn tay ga của xe điện chạy đi.

Đến cổng nhà Cố Yên Chi, nàng xuống xe mỉm cười vẫy tay tạm biệt Lý Tiểu Trân.

Nàng ta không vội đi, do dự một chút lại nói.
_ Tết dương lịch tôi đến đón cậu đi chơi có được không?
Cố Yên Chi hơi bất ngờ, nàng suy nghĩ nhưng điều đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là hôm đó cả Trương Tĩnh Nhàn, Trương Như và Cố Yên Hoa đều ở nhà.

Cố Yên Chi gật đầu đồng ý với Lý Tiểu Trân.

Nàng ta cười cười rồi phóng xe đi mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Lý – cơ hội - Tiểu Trân.
Lý Tiểu Trân: Tôi chỉ bồi Yên Chi giúp Hạ Thanh Khê thôi, các người đừng nghĩ lung tung, tôi không có vô sĩ như vậy.
Hà Phương: Hạ Thanh Khê bị ăn giấm chua sẽ rất tức giận a!
Lý Tiểu Trân: Cậu ta nên cảm ơn tôi mới đúng.
Tác giả: Hạ Thanh Khê còn chưa biết cậu đụng xe vào Cố Yên Chi đâu.
Lý Tiểu Trân: ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận