Bởi vì chỗ mà bọn họ đang ở đã không còn là chỗ ban đầu.
Nếu như ngươi từng xem giang hồ thuật sĩ biểu diễn “Ngũ Quỷ Bàn Vận đại pháp”, nhất định sẽ rất kinh ngạc vì bọn họ có thể dời một số “vật thể” đi mà không cần phải chạm vào.
Trương Thán và Đường Bảo Ngưu lại càng kinh ngạc.
Bọn họ là ở trên Tam Hợp lâu.
Tam Hợp lâu là nằm trên đường.
Đường phố này là nơi rất náo nhiệt trong thành. Có cô gái giang hồ bán nghệ, có người diễn kịch đầu phố, có người bàn luận bên đường, có người khiêng kiệu vừa định nghỉ ngơi, còn có phu nhân giàu có đi mua son phấn; có tiểu thiếu gia không nghe lời, có cậu ấm đang say đắm nhìn những cô gái đi ngang; người bán gà, cho ngựa ăn, bán thịt heo đều đang cùng khách nhân hoặc chủ nhân của mình gia nhập vào sự ồn ào của phố xá; còn có tiểu ăn mày và lão ăn mày đang hát lớn làn điệu “hoa sen rụng”*; ngay cả tiệm cơm dưới lầu cũng đang bận tối mày tối mặt. Vừa rồi Trương Thán và Đường Bảo Ngưu còn ở dưới lầu tranh chấp, đang muốn động thủ, Đường Bảo Ngưu lại không an tâm về Ôn Nhu ở trên lầu, cho nên thừa dịp Trương Thán không chuẩn bị liền chuồn lên.
* Điệu hát đánh nhịp bằng phách, sau mỗi đoạn thường đệm câu “hoa sen rụng, hoa sen rụng”.
Nhưng bây giờ tất cả đều không có.
Tại sao lại “không có” nữa?
Đường vẫn là đường, lầu vẫn là lầu, bọn họ đương nhiên không bị “dời đi”.
Có điều trên đường đã không còn người.
Con đường im ắng, không có một bóng người nào. Mọi người đều đóng chặt cửa ngõ, không nói một tiếng, ngay cả gia súc cũng đã núp vào. Toàn bộ con đường như biến thành một thế giới hoang vu.
Một thế giới kỳ dị, con đường quỷ dị, thậm chí ngay cả sắc trời cũng bắt đầu u ám.
Tại sao lại như vậy?
Người đã đi đâu hết?
Đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì không giải thích được những bí ẩn này, cho nên Đường Bảo Ngưu và Trương Thán người thì sửng sốt, còn người thì ngơ ngẩn.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi hiển nhiên đã sớm chú ý, cho nên không lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạch Sầu Phi vẫn kiên trì nói:
- Ta không phải nói đến chuyện cô giấu diếm thân phận với chúng ta.
Lôi Thuần không hiểu:
- Vậy ta còn lừa các người chuyện gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Cô biết võ công, vốn không cần chúng ta ra tay cứu giúp.
Lôi Thuần nói:
- Ta không biết.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cô biết.
Lôi Thuần lại nói:
- Ta không biết.
Đường Bảo Ngưu chợt kêu lên:
- Biết cái gì chứ, cả con đường lớn như vậy đã biến mất, còn biết hay không biết gì nữa.
Ôn Nhu lúc này mới phát giác, liền kêu lên một tiếng, kinh hãi cúi gần đến trước cửa sổ, ngạc nhiên nói:
- Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?
Bạch Sầu Phi nói một cách thẳng thắn:
- Cô biết.
Lôi Thuần hỏi:
- Công tử dựa vào đâu mà nói ta biết?
Bạch Sầu Phi nói:
- Bởi vì vừa rồi chúng ta ở trên nóc nhà, cô đã phát hiện được.
Lôi Thuần cười nói:
- Đó là bởi vì ta cẩn thận.
Lúc nàng muốn cười, mí mắt chợt nhướng lên, rất diễm lệ đáng yêu:
- Ta nghe được có hai tiếng động nhỏ phát ra trên nóc nhà.
Bạch Sầu Phi ngẩn người:
- Hai tiếng động nhỏ?
Vương Tiểu Thạch ở một bên vội nói:
- Đúng đúng đúng. Lúc ta lên được nóc nhà, trông thấy phía dưới là Ôn cô nương, bước chân hơi trầm xuống đạp phải một góc mái ngói. Ngươi chợt nghe Lôi tiểu thư lên tiếng, đầu gối trái cũng đụng phải xà ngang, có thể gây nên một chút tiếng động.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng nói:
- Đó là vì ta nhất thời không cẩn thận thôi.
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Đó cũng do ta nhất thời chủ quan.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Giả lão đại trong “Thất Sát” là chết dưới tay cô?
Lôi Thuần đáp:
- Là ta.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Khó trách hắn lại chết một cách kỳ lạ như vậy.
Lôi Thuần nói:
- Ta không muốn hắn tiết lộ thân phận của ta, hơn nữa loại người như hắn có chết cũng chưa hết tội.
Ôn Nhu sau khi nghe được một nửa, lại le lưỡi nói:
- Oa, nếu như cô muốn giết chúng ta chẳng phải rất dễ dàng sao? Ta cũng không đề phòng cô.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng chỉnh lại:
- Là giết cô dễ dàng, không phải chúng ta.
Lôi Thuần cười nói:
- Làm sao ta lại giết các người?
Nàng u oán nói:
- Các người không giết ta đã tốt lắm rồi.
Đường Bảo Ngưu bỗng hét lớn:
- Trời mưa rồi! Trời mưa rồi!
Trương Thán tức giận nói:
- Trời mưa thì có gì phải ngạc nhiên?
- Còn không đáng kinh ngạc à? Đầu ngươi mọc trên ngón cái sao?
Đường Bảo Ngưu chỉ trời mắng đất:
- Sắc trời buổi sáng đang còn tốt, bỗng nhiên lại trở nên u ám, ngươi nói xem có kỳ quái không?
Bạch Sầu Phi hỏi Lôi Thuần:
- Ngày đó tại bờ sông, người chặn giết cô có thật là thủ hạ của “Mê Thiên Thất Thánh” không?
Lôi Thuần đáp:
- Đúng vậy.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Vì sao?
- Ta sắp được gả cho Tô Mộng Chẩm. Một khi hôn sự này hoàn thành, Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường sẽ có thể hoà giải với nhau, chuyện này đối với “Mê Thiên Thất Thánh” là tin dữ.
Lôi Thuần nói:
- Cho nên bọn chúng thừa dịp Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đang bố trí phần lớn lực lượng kiềm chế lẫn nhau, muốn bắt cóc ra để uy hiếp phụ thân và Tô công tử.
Bạch Sầu Phi nói:
- “Mê Thiên Thất Thánh” không sợ hành động lần này có thể khiến cho Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường bất mãn, lại liên thủ đối phó với hắn sao?
Lôi Thuần nói:
- “Mê Thiên Thất Thánh” rất biết cân nhắc. Hắn hiểu rõ trước khi hôn sự hoàn thành, Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn đối chọi lẫn nhau, sẽ không vứt bỏ thành kiến trở thành đồng minh.
Bạch Sầu Phi nói với giọng mỉa mai:
- Đúng. Trước khi mị lực của cô còn chưa phát huy đầy đủ, Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn là địch chứ không phải bạn, cho nên “Mê Thiên Thất Thánh” muốn tiêu diệt cô trước.
- Thật ra dù ta gả cho Tô công tử, e rằng cũng chẳng thay đổi được gì.
Lôi Thuần không để ý tới sự chế giễu trong lời nói của y, chỉ nói:
- Song hùng không thể cùng tồn tại, một núi không thể chứa hai hổ. Ân oán giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, khó tránh khỏi phải dùng máu mới có thể rửa sạch.
Nàng nói đến đây, dừng một chút mới nói:
- Cho nên, ta không hi vọng các người tham gia vào chuyện này.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Cô sai rồi.
Hắn chậm rãi nói:
- Đây không chỉ là chuyện của cô, mà còn là chuyện của chúng ta.
Trong đôi mắt tinh xảo của Lôi Thuần thoáng hiện lên vẻ sắc bén rất khó chú ý. Bạch Sầu Phi lại nói:
- Chúng ta không phải vì cô, mà là vì Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đường Bảo Ngưu chợt nói:
- Mặc kệ vì cái gì, bây giờ đã là trời u đất ám, nhật nguyệt vô quang, còn nói mấy chuyện này làm gì nữa.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chính là vì sắc trời này, cho nên mới như vậy.
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên:
- Sắc trời cùng với mấy cái chuyện ta vì ngươi, ngươi vì ta này có quan hệ gì đâu?
- Quan hệ lớn đấy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi có biết, trên giang hồ có một người khi xuất hiện, ngay cả sắc trời cũng tối sầm, gió mây biến sắc, trời trăng không sáng, mọi người đều bị quét tan?
Đường Bảo Ngưu nói:
- Vậy còn xem là người sao?
Trương Thán trầm giọng nói:
- Là người.
Đường Bảo Ngưu hỏi:
- Người nào?
Trương Thán thần sắc nghiêm trọng:
- Một người rất đáng sợ.
Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng “vèo”, một mũi tên xẹt qua cửa sổ.
Một mũi tên vừa to, vừa lớn, vừa đen, lại vừa bá đạo.
Loại tên lớn vốn không thường thấy.
Thân tên to hơn gấp sáu lần so với mũi tên binh thường, lông tên dùng thép mỏng chế tạo, đầu tên tròn dẹt, chỉ tính về sức nặng cũng hơn gấp chín lần so với tên thường.
Nhưng kỳ dị hơn chính là tiễn pháp.
Mũi tên này là từ dưới bắn lên, bắn thẳng lên trời.
Mũi tên này xẹt qua phía trước cửa sổ, là bắn tung lên, không phải lướt ngang qua.
Chẳng lẽ mũi tên này không phải bắn người, mà là bắn chim chóc trên trời, bắn mây trắng, thậm chí là thần linh?
Ngay lúc mũi tên xẹt qua phía trước cửa sổ, bỗng vang lên một tiếng “phụp”, thân tên lại bắn ra một mũi tên khác.
Mũi tên lớn là bắn thẳng lên, lúc xẹt qua phía trước cửa sổ, thân tên mới “bung” ra một mũi tên khác vào lầu hai của Tam Hợp lâu. Nhanh, nhẹ, mạnh, khéo léo, còn lợi hại hơn bất cứ mũi tên nào.
Mũi tên bắn về phía Lôi Thuần.
Bạch Sầu Phi nhún vai một cái, muốn bắt lấy mũi tên.
Trương Thán cũng nhoáng người một cái đã đến trước mặt Lôi Thuần. Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như muốn lấy năm mươi sáu bát cơm trong tay nện xuống mũi tên nhỏ này.
Chỉ có Đường Bảo Ngưu là không kịp làm gì, chỉ kêu một tiếng:
- Ai da!
Xen lẫn vào đó là tiếng kêu của Ôn Nhu.
Lôi Thuần chợt quát lên:
- Không nên cử động!
Lời vừa nói ra, mũi tên đã rơi xuống.
Mũi tên nhỏ này thế tới rất nhanh, nhưng khi cách Lôi Thuần bảy thước lại tự động rơi xuống.
Vương Tiểu Thạch quơ tay bắt lấy mũi tên.
Lôi Thuần vội nói:
- Xin đưa cho ta!
Vương Tiểu Thạch phát hiện trên thân tên có buộc một tờ giấy nhỏ, vội đưa cho Lôi Thuần. Lôi Thuần mở ra nhìn một cái, chỉ thấy có mấy chữ hào phóng có lực, kiếm khí tung hoành:
“Thất thánh đang đến Tam Hợp lâu”.
Bên dưới có vẽ một con sông nhỏ.
Sông nhỏ giống như biển cả, bầu trời, là thứ khó vẽ ra nhất, nhưng người này chỉ dùng vài nét qua loa, lại phác họa ra được con sông nhỏ có nước chảy này, chắc chắn là một cao thủ hội họa.
“Sông nhỏ” đại biểu cho cái gì?
Là tên người? Là danh hiệu của tổ chức? Là một câu mật hiệu? Hay là một câu nói?
Lôi Thuần nhìn tờ giấy, sau đó giao cho một tỳ nữ áo xanh. Tỳ nữ kia tiếp lấy, lập tức đốt lửa thiêu hủy.
Lôi Thuần hít sâu một hơi, đôi má lúm đồng tiền lại hiện lên một vầng mây đỏ:
- Thật sự đã đến rồi.
Ôn Nhu hỏi:
- Ai?
Lôi Thuần nói:
- “Mê Thiên Thất Thánh”.
Vương Tiểu Thạch cười, hắn lại bắt đầu cảm thấy thú vị.
- Nghe nói trong kinh thành chỉ có Tô đại ca và Lôi tổng đường chủ mới có thể chế ngự được “Mê Thiên Thất Thánh” Quan Thất gia.
Hắn nói:
- Đáng tiếc hai người bọn họ đều không có ở đây.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cục diện lần này, đành phải do ngươi và ta ứng phó.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Ta có một cảm giác.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi nói trước đi!
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta cảm thấy hai người lúc trước mà đại ca muốn chúng ta đối phó đều không phải là trọng điểm, hiện tại trận này mới đúng là chủ lực.
Hắn hỏi Bạch Sầu Phi:
- Còn ngươi muốn nói gì?
- Ta cảm thấy, trận chiến này dù là Tô đại ca hay Lôi Tổn cũng không thể nhúng tay vào. Đây là trận chiến mà chúng ta phải đối mặt, muốn danh chấn giang hồ hay là mai danh ẩn tích, đều tùy thuộc vào kết quả của trận chiến này.
Bạch Sầu Phi quay sang Lôi Thuần và Trương Thán nói:
- Có điều cần phải biết rõ trước, chúng ta là kẻ địch hay là bằng hữu?
Lôi Thuần nói:
- “Mê Thiên Thất Thánh” chỉ muốn bắt ta, các người có thể không cần ra tay.
Bạch Sầu Phi ngạo nghễ nói:
- Ta là vì Kim Phong Tế Vũ lâu, không để cho Quan Thất làm càn.
Lôi Thuần cũng bất khuất nói:
- Tốt! Cùng chung kẻ địch trước mắt, chúng ta đương nhiên là bằng hữu.
- Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu.
Vương Tiểu Thạch cắt lời:
- Bằng hữu tốt.
Ôn Nhu nhịn không được nói:
- Mấy bằng hữu các ngươi hãy nói cho ta một chuyện, “Mê Thiên Thất Thánh” này rốt cuộc là mấy người?
- Một người.
Lôi Thuần nói:
- Có điều dưới tay y có sáu đại cao thủ, võ công và tài trí đều không thể xem thường.
Ôn Nhu nhếch miệng nói:
- Như Giả Thiên Cừu sao?
- Hắn à?
Lôi Thuần khinh thường nói:
- Hắn còn không xứng gặp mặt “Mê Thiên Thất Thánh”.
Ôn Nhu hừ một tiếng, vung đao trong tay nói:
- Ta lại muốn xem thử một mình hắn có mấy cái đầu.
Nàng chợt nhớ tới chuyện gì, nói:
- Cái ả Lôi Mị chết tiệt kia trộm mất vỏ đao của ta rồi.
Trương Thán đột nhiên nói:
- Vỏ đao là do ta trộm.
Ôn Nhu cả giận nói:
- Ngươi!
Lôi Thuần vội nói:
- Lôi Cổn muốn bắt cô, ta đã khuyên bảo hắn, sau đó nhờ Tiểu Trương mượn danh Lôi Mị đánh cắp vỏ đao để dọa cô, hi vọng cô có thể nhanh chóng rời khỏi kinh thành, đừng sa chân vào vũng nước đục này.
Nàng bổ sung:
- Tiểu Trương biết “Thần Thâu bát pháp” và”'Bát Đại Giang Hồ”, là một trong ba đại cao thủ của võ lâm.
Trương Thán cười nói:
- Quá khen.
Đường Bảo Ngưu hừ lạnh nói:
- Có gì mà cao hứng, cũng chỉ là thủ đoạn ăn trộm thôi.
Trương Thán cười hì hì nói:
- Nếu không có thủ đoạn này, làm sao biết được một đại hán đường đường, trong người lại cất giữ một chiếc khăn tay thêu hoa dành cho con gái như vậy.
Đường Bảo Ngưu sờ vào trên người, nhất thời nổi giận. Chỉ thấy Trương Thán cầm một chiếc khăn tay bằng tơ lụa, đưa lên mũi ngửi ngửi. Đường Bảo Ngưu cảm thấy xấu hổ, cả giận nói:
- Đưa cho ta!
Hắn dùng một tay chụp tới, Trương Thán lại xoay một vòng khiến cho hắn bắt hụt.
Ngay lúc này, trước phố sau phố, khắp nơi chung quanh bỗng vang lên những tiếng còi lớn. Bắt đầu chỉ là một hai tiếng sắc bén, về sau lại càng dày đặc, càng trở nên chói tai, bên này vừa dứt thì bên kia lại nổi lên, giống như có vô số tiếng còi đồng thời vang lên bên tai.
Nhất thời bốn phía đều tràn ngập tiếng còi.
Lôi Thuần và Ôn Nhu đều quát Đường Bảo Ngưu và Trương Thán:
- Đừng làm rộn!
Hai người lập tức dừng tay.
Sắc trời càng lúc càng tối, mây càng lúc càng thấp.
Tiếng còi cũng càng lúc càng vang, như từng con dao nung đỏ cắt qua tâm khảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...