Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa& Tiny
“Lâm Ôn, có người tìm!” Có một bạn học vào phòng học kêu lên.
“Được, cám ơn!” Lâm Ôn cười cười liền nhanh chóng bỏ thứ trong tay mình đi ra ngoài, ngoài cửa là một người thanh niên cao to, mái tóc quăn, trên mặt ngũ quan rõ ràng mang theo sựthiếu kiên nhẫn, Lâm Ôn cười cười lễ phép tiến lên: “Xin chào, xin hỏi anh là?”
Người kia vừa thấy Lâm Ôn hỏi liền nhìn anh từđầu đến chân, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt anh thì có hơi giật mình, lầm bầm: Thảo nào. Sau đó vênh váo tựđắc nói: “Không cần biết tôi là ai! Anh chính là Lâm Ôn?”
“Phải, là tôi. Xin hỏi có chuyện gì?” Lâm Ôn trước sau như một cười ôn nhu.
“Quả thật tôi tìm anh có việc, nhưng không phải bây giờ.” Nói xong thanh niên kia tiêu sái quay người lại bước đi, để lại Lâm Ôn trăm mối ngổn ngang không hiểu gì cả nhìn bóng lưng y sững sờ, sao người này lại quen mắt nhỉ.
Sí Bàng vừa trở lại phòng học liền ngồi xuống cạnh Lâm Triệt, thấy hắn cứ thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm điện thoại di động, liền phiền toái tiến lên giật lấy. Lâm Triệt nhất thời như một con thú bị chọc giận đỏ mắt nhào tới Sí Bàng, Sí Bàng thấy hắn vậy vẫn không chút hoang mang mà nói: “Vừa đi gặp Lâm Ôn đó.”
Trong nháy mắt Lâm Triệt như bịđiểm huyệt đứng yên một chỗ, chỉ cóánh mắt gắt gao nhìn thẳng Sí Bàng, từ phẫn nộ biến thành chờđợi. Một chút sau mới gian nan mở miệng hỏi: “Anh ấy… có nói gì không?” Thanh âm cay đắng khàn khàn.
“Ổng không nhận ra tao, thì nói gìđược với tao chứ?”
Lâm Triệt vừa nghe lời này nhất thời có chút nhụt chí cúi đầu. “Vậy mày tìm ảnh làm gì?”
“Tao? Tao đi xem thử anh ta rốt cuộc lớn lên có bộ dáng gì, mà lại khiến mày mêđến độ này! Thế nhưng vừa nhìn quả thật có thể hiểu được mày đó, haha, con trai mà có thể lớn lên trong bộ dáng đó, khó trách mày lại chẳng thèm để con nhỏtrưởngđội cổđộng viên vào mắt.”
Ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của Lâm Triệt nhìn y, ca ca của hắn sao có thểđể người khác tùy tiện dòm ngó vậy được chứ, cho dù là người anh em tốt nhất cũng không được!
“Được rồi được rồi, đừng có nhìn tao như vậy, tao là thẳng đó. Nói thật cho mày biết, tao đi điều tra đó.”
“Gì cơ?”
Sí Bàng đương nhiên nói: “Gì mà gì cơ chứ? Là anh em của mày, thấy mày như vậy sao có thể thờơđược, nên tao quyết định sẽ bắt trói Lâm Ôn lại, sau đó dùng cực hình tàn nhẫn khiến ổng hắn chết sống gì cũng phải tiếp nhận mày, sao hả?”
“Đừng nói giỡn, tao không có tâm tình.” Lâm Triệt lấy điện thoại di động của mình từ trong tay y lại, an tĩnh ngồi xuống một bên.
Hừ hừ, ai giỡn với mày.
XXXXXXXXXXXX
Lâm Ôn cầm điện thoại di động suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận nhắn vài chữ: Tiểu Triệt, tối nay đến nhà anh chút đi.
Đối phương rất nhanh phản hồi, một chữ vô cùng đơn giản: Được.
Nhìn không ra được đối phương ở bên kia là vui hay buồn.
Tan học, Lâm Ôn trên đường vềđi đường vòng ghé qua chợ bán thức ăn gần đó mua những món màLâm Triệt thích ăn, sau đó liền đi qua con hẻm nhỏ mà lần trước đi gặp phải tên giật tiền cướp sắc kia về lại chung cư của mình. Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ, Lâm Ôn vừa định quay đầu lại nhìn nhìn tình huống, liền cảm giác được cái cổ của mình bị người ta giữ chặt, sau đó trên mặt bị chụp dính một cái khăn mặt, sau đó liền ngửi thấy một mùi gay mũi, muốn nhịn thở cũng không kịp, cả người nhanh chóng mất đi ý thức.
Lâm Triệt trở lại chỗLâm Ôn thì anh hắn vẫn chưa về, một mình một người trong không gian này khiến Lâm Triệt có chút không yên, không biết anh gọi hắn vềlà cóý gì. Làđồng ý hay từ chối đây, từ biểu hiện của anh một tháng qua, khả năng chính là cái sau đi. Nghĩđến đóLâm Triệt bỗng nhiên muốn chạy trốn, giống như chỉ cần không đối mặt Lâm Ôn, chính mình còn có một tia hy vọng. Đang trong lúc do dự, bỗng nhiên chuông cửa ‘leng keng’ vang lên.
Lâm Triệt nghi hoặc mở cửa nhưng phát hiện bên ngoài không có ai cả, chỉ có một cái cái rương thật lớn, ở trên còn có một cái phong bì. Lâm Triệt cầm lấy mở ra nhìn: ‘Đây là lễ vật dành tặng cho Lâm Triệt tiên sinh, hy vọng anh có thể cóđược mộtđêm vui vẻ!’Trên đó không có kí tên, là ai tặng vậy? Chẳng lẽ là ca ca! Nghĩđến đóLâm Triệt có chút hưng phấn, nhanh lên kéo cái rương vào trong nhà. Cái rương rất nặng, dùng hết sức của chín trâu hai hổ vất vả kéo vào rồi, Lâm Triệt khẩn cấp mở ra, thử xem bên trong là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...