Tầng mây nặng nề trôi giữa khoảng không đen tối, cơn mưa nhỏ giống như muốn tô đậm bi thương mà tí tách nhỏ giọt không ngừng. Bên trong nghĩa địa ở vùng ngoại ô, hai đứa nhỏ thân hình gầy yếu, xem chừng cũng khoảng mười tuổi, một đứa quỳ gối trước mộ vẻ mặt trầm mặc bi thương, đứa nhỏ còn lại thì mang vẻ mặt đau khổ cùng lo lắng mà giơ ô đứng ở bên cạnh.
“Ca ca, anh đừng buồn, tuy rằng mẹ nuôi đã mất, nhưng mà anh còn có em nha, em sẽ chăm sóc anh, chăm sóc anh thật tốt!” Đứa nhỏ trong tiềm thức mà nắm chặt tay, kiên định nói ra lời hứa.
Đứa nhỏ đang quỳ gối tựa như không nghe thấy, vẫn chỉ như trước mà ngồi như bức tượng, nhìn tấm hình có một người mang dung nhan xinh đẹp trên bia mộ mà ngẩn ngơ.
“Ca ca, chúng ta trở về đi, trời bắt đầu tối rồi.”
“Ừm.” Một âm thanh rất nhỏ bị vài tiếng mưa rơi cọ rửa khiến người ta không thể nghe thấy được, nhưng đứa nhỏ đang đứng lại rất nhạy cảm nên có thể nghe thấy, vội vàng nghiêng người tiến tới để giúp nó đứng lên.
Hai thân hình gầy yếu dưới màn mưa mịt mù chậm rãi đi về phía chiếc xe limousine ở đằng xa.
Đồ dùng bên trong biệt thự đều lộng lẫy xa hoa, các thiết bị chỉ có duy nhất một cái đủ chứng tỏ chủ nhân là một loại giàu có không tầm thường. Một người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa bằng da thật, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tao nhã mà cao quý, giơ tay nhấc chân cũng toát ra được khí chất mạnh mẽ, cả người quần áo cùng nữ trang cao cấp bao lấy đường cong lả lướt thật khiến cho cả người nhu hoà không ít. Lúc này cô đang bưng một tách cà phê, có chút không tin mà nhìn đứa nhỏ trước mặt, “Tiểu Ôn, con vừa mới nói……?”
Đứa nhỏ đối diện buông vẻ mặt lộ ra vẻ rất ngoan hiền xuống, nỗi bi thương nhàn nhạt trên mặt khiến người nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau lòng, “Con muốn ở lại cùng mẹ.”
Đứa nhỏ nhìn có chút tương tự với người phụ nữ bên cạnh vừa nghe xong lời này liền kêu lên: “Tại sao, tại sao ca ca không theo bọn em đi Mỹ, mẹ nuôi không phải đã mất rồi sao, sao anh còn ở lại cùng mẹ chứ?”
“A Triệt! Không được nói lung tung!” Người phụ nữ nhẹ nhàng răn dạy đứa con của mình, nhưng lại ôn hòa nói với đứa nhỏ đang lặng im: “Tiểu Ôn, dì biết trong lòng con rất khó chịu, nhưng có thể cho con đi Mỹ học tập cũng luôn là những gì mà mẹ con mong chờ, con thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Vâng, cảm ơn dì, con đã suy nghĩ kĩ rồi ạ!”
“Ai… đứa nhỏ này,” Người phụ nữ nhẹ giọng thở dài, có chút xúc động mà nói: “Nếu con đã quyết định rồi, dì cũng không khuyên nữa, đợi đến ngày nào đó con nghĩ thông suốt rồi thì nói với chú Trung một tiếng, chú ấy sẽ giúp con đến nước Mỹ tìm dì và em!”
“Mẹ, ca ca nói không đi con cũng không đi, con muốn lưu lại cùng ca ca!” Thiếu niên đứng một bên thấy mẹ mình không khuyên nhủ nữa liền có chút sốt ruột, nhưng rất hiển nhiên rằng mẹ nó cũng không nghe lọt lời nó nói.
“Vâng, con cảm ơn dì!” Đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp, lại ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đang gấp đến độ đầu đầy mồ hôi ở bên cạnh kia, liền đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt, Tiểu Triệt!”
Lâm Ôn và Lâm Triệt lúc sinh ra đã ở bên nhau, năm đó lúc mẹ Lâm Ôn là Lâm Chi còn đang đi học thì cùng học trưởng1 yêu nhau, nhưng lại ngoài ý muốn mà mang thai, học trưởng thấy bà sống chết không chịu xoá bỏ đứa nhỏ này thì liền biến mất không để lại dấu vết. Mà Lâm Chi vì giữ lại đứa nhỏ này lại mà cùng người nhà chặt đứt quan hệ, một mình một người mà chạy ra ngoài. Lúc bà quả thực không thể chống đỡ được nữa thì ngoài ý muốn mà đụng phải một người không có chồng là Diệp Lan, bụng cũng lớn bằng Lâm Chi, điểm bất đồng với bà chính là chồng của Diệp Lan vì bất ngờ mà chết, hơn nữa bà xuất thân từ một gia đình nổi tiếng, mà chồng còn để lại cho bà rất nhiều của cải.
Vì thế Diệp Lan liền thu nhận và giúp đỡ Lâm Chi, một mặt là cảm thấy đồng bệnh tương liên2, một mặt là bởi vì hai người dự tính ngày sinh gần giống nhau, đến lúc đó có thể cho Lâm Chi làm vú em cho con mình. Lúc ngày sinh dự tính còn một tháng, Lâm Chi sinh non, vì thế Lâm Ôn lớn hơn Lâm Triệt một tháng. Nhưng bởi vì gia sản nhà Diệp khổng lồ, Diệp Lan luôn bận đến mức không thấy bóng người, cho nên Lâm Triệt từ nhỏ liền bị đặt bên người Lâm Chi, được nuôi dưỡng cùng với đứa con của bà.
Năm gần đây trọng tâm trong việc làm ăn của Diệp Lan bắt đầu chậm rãi chuyển đến nước ngoài, cho nên liền muốn mang con mình cùng mẹ con Lâm Chi đến nước Mỹ định cư. Cũng không liệu trước được Lâm Chi bởi vì năm đó mắc bệnh hậu sản cùng mấy năm nay tận tâm chăm sóc hai đứa trẻ mà lao lực quá sức, hơn nữa còn bị ung thư tử cung nên liền ly khai nhân thế3. Mà Lâm Ôn tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại đặc biệt trưởng thành, mẹ không còn trên thế gian nữa, mà bản thân sao có thể vứt bỏ người mẹ vừa mới xuống mồ để đi du học được, cho nên liền cự tuyệt ý tốt cùng đến nước Mỹ định cư của Diệp Lan, quyết định ở lại nước.
____________________
(1) Học trưởng: Gọi tôn trọng bạn cùng học.
(2) Đồng bệnh tương liên: Cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau.
(3) Ly khai nhân thế: Không còn trên thế gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...