Cuối cùng vẫn là Hi Kính bé Dục Dục vào nhà, nhóc con tuy chỉ mới 5 tuổi nhưng thực ra cũng rất nặng, Thẩm Thanh Khê thường ngày ôm cậu cũng rất vất vả, đặc biệt vào lúc cậu ngủ say lại càng có chút quá sức.
Đèn hành lang bị hỏng, Thẩm Thanh Khê đi phía sau, mở flash để soi đường, bóng dáng người đàn ông đi trước được đèn chiếu vào in lên tường, theo bước chân mà lớn lớn nhỏ nhỏ, rõ ràng là bậc thang rất nhiều nhưng dường như anh chỉ cần bước một bước là đi xong vậy.
Khi đi tới cửa, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, Hi Kính nghiêng mình lách vào trong nhà, rồi đặt thằng bé lên sô pha.
Thẩm Thanh Khê liền vội vàng bật đèn lên, ánh sáng làm cho mắt cô có chút không kịp thích ứng, cô liền giơ tay ra che mắt một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì người đàn ông đã đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô.
“Uống trà không?” tiện tay đặt áo khoác lên ghế, Thẩm Thanh Khê suy nghĩ một chút, cảm thấy lễ tiết cơ bản vẫn phải có liền hỏi một câu.
“Được.” Hi Kính gật đầu, nghiêng mình để cô đi qua.
Nước đã đặt sẵn lên bếp, chỉ cần bật bếp lên đun là được, bật bếp lên, cô liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách một cái, Hi Kính đang ôm Dục Dục lên bế vào trong phòng ngủ.
Cũng mau, sáng nay sau khi rời giường cô đã dọn dẹp lại chăn ga trong phòng, không hiểu sao cô lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nước nhanh chóng nóng lên, cô vươn tay lấy cốc pha trà, khay đựng cốc ở dưới đây chỉ có sẵn hai chiếc cốc một lớn một nhỏ, đó là của cô và Dục Dục thường dùng.
Nhưng cô lại do dự một chút, vẫn cảm thấy không ổn, cái màu hồng nhạt kia thì quá lớn, dù sao cũng là cốc của cô thường dùng, tuy rằng có rửa sạch nhưng mà……….
Còn chiếc của Dục Dục là chiếc có in hình nhân vật hoạt hình, một người đàn ông dùng cũng có vẻ không thích hợp lắm.
Nhớ tới khi vừa mới chuyển tới, mẹ Thẩm có đưa tới một bộ ấm chén bằng men sứ màu xanh dùng để pha trà, tạo hình cổ xưa, dùng để tiếp khách rất thích hợp, có điều cô lại đặt bên trong cùng trên ngăn tủ âm đường cao nhất
Cô liền kiễng chân, cẩn thận mở tủ kia ra, bên trong có chút bụi bay ra, Thẩm Thanh Khê ho khan một chút, híp mắt lại.
Cái ngăn tủ này thực sự quá cao, ngày thường cô cũng không bao giờ mở ra nên bên trong không có đồ vật thường dùng tới, trừ bỏ bộ ấm chén kia thì còn một số đồ đạc linh tinh do ấm đầu tự nhiên mia, sau đó là không dùng tới nên lại bỏ lên đây.
Đem gạt hết đống đồ bên ngoài ra ra, trong cùng mới là bộ ấm chén kia, nhưng với vào bên trong lại có chút quá tầm, cô cố gắng kiễng thẳng người mà cánh tay cũng không với tới, liền buồn bực mà thở dài, mình cũng không coi là lùn nhưng sao lại không thể lấy xuống chứ.
Trong nhà căn bản là không có ghế, cô dứt khoát nhảy lên với một chút, đồng thời dùng tay với bao bì đóng hộp lôi ra bên ngoài, kiễng đến mức từ mũi chân lên đầu thành một đường thẳng.
Thẩm Thanh Khê cho rằng, thần kinh vận động của bản thân cũng không tồi, nhưng cô lại không nghĩ tới, cửa phòng bếp bỗng dưng xuất hiện một dáng người cao lớn, Hi Kính không biết đã đứng đó từ bao giờ mà chút âm thanh đều không có.
Cứ thế bị hù dọa, khi tiếp đất có chút hoảng, cả người lảo đảo ngã xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía sau, người đàn ông dường như có sự chuẩn bị, nhanh chóng một bước tới đây, dùng ta đỡ lấy eo cô, bàn tay to mà có lực, hơi ấm xuyên qua lớp áo thun mỏng truyền tới làm da có chút nóng ran.
Thẩm Thanh Khê sửng sốt một chút, cảm giác dưới chân mình nhũn ra, thân hình vẫn như cũ dựa vào người đằng sau, người nọ cũng không vội đỡ cô đứng thẳng lên, cứ thế mà đỡ cô, tùy ý cô không tự chủ mà dựa vào ngực anh.
Khoảng cách hai người rất gần, tư thế lại ái muội, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của nhau, không gian phòng bếp nhỏ nháy mắt nhiệt độ tăng lên.
Đôi mắt Thẩm Thanh Khê nhẹ nhàng chớp vài cái, mọi chuyện xảy ra quá ngạc nhiên nên cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, qua vài giây, mới đưa tay về phía sau, đỡ lên cánh tay của Hi Kính, để đứng vững một chút nhưng vẫn không có cách nào đứng vững được, liền quay đầu nhìn anh một cái.
Mắt hạnh trợn to, biểu tình vô tội mà có chút mơ màng, mắt cũng biểu hiện ý tứ rõ ràng: “Không đỡ tôi lên, còn thất thần cái gì thế?’
Chẳng qua là ngại tình huống này nên chưa nói ra.
Người con gái tính tình dịu dàng, gương mặt trắng nõn nhưng chẳng có chút biểu cảm nào khác, đặt trong cái bầu không khí ái muội này, cô dường như chẳng có cảm giác hoặc nói là căn bản không nghĩ tới cảm giác.
Đối với loại chuyện thế này, cô trước nay đều chậm nửa nhịp so với người khác
Bàn tay Hi Kính giật giật, bỗng nhiên có chút buồn cười, chút cảm xúc khác thường anh cũng không định khống chế.
Bỗng nhiên nghĩ tới, không lâu trước kia, hai người lần đầu gặp lại.
Mẹ cô tới, tiếng gõ cửa bên ngoài, người phụ này lại giống như muốn làm cướp vậy, đem anh giấu đi.
Thật ra chuyện này cũng không có gì, dù sao không mời mà đến là anh, nhưng Hi Kính chính là cảm thấy khó chịu khi bị cô coi như người không thể gặp người khác nên anh cố tình muốn dừng lại, để xem cô làm gì.
Thế mà người phụ nữ này lại nhón mũi chân sát lại gần, đôi môi hồng nhuận giống như có hương thơm mê hoặc,, mang theo cảm giác dụ dỗ, đổi lại người phụ nữ khác chính là một nụ hôn tràn đầy kích tình, hoặc là trêu chọc ái muội đi?
Không biết vì sao bản thân lại tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, nhưng Hi Kính lại không có tránh né, kết quả giây tiếp theo, người phụ nữ này lại làm cái gì? Bàn tay mảnh khảnh túm lấy tóc anh, nhanh chóng mà tàn độc túm lấy giật một phen.
Một cô gái có cái mạch não như thế, tuyệt đối là động vật quý hiếm cần bảo tồn.
Nghĩ thế, anh lại không kìm được mà bật cười, đỡ vòng eo mềm mại của cô gái, dùng một chút lực mà kéo cô đứng vững lên, khom lưng lấy dép lê của cô quay về.
Tiếng cười làm cho cánh tay cũng chấn động khe khẽ, Thẩm Thanh Khê sau khi đi dép vào có chút nghi ngờ mà quay đầu, nhưng cái gì cũng không nói, trực tiếp lại gần tủ muốn kiễng chân lên lẫn nữa.
Dù sao hôm nay nếu cô không lấy được thứ này xuống thì cô không cam lòng.
Vài bước đi tới, Hi Kính giơ tay, nhẹ nhàng mà lấy đồ kéo ra, cũng không để cô phải động thủ, mở hộp ra rồi rửa một lần dưới vòi nước, quay đầu lại: “Trà đâu?”
Thẩm Thanh Khê im lặng, chỉ chỉ vào một ngăn kéo phía dưới.
*
Mới hơn 9h tối, cũng không tính là quá muộn, hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là bàn trà nhỏ, Hi Kính đang ngồi trên sô pha, còn Thẩm Thanh Khê thì trực tiếp ngồi xuống tấm thảm trên nền nhà, cầm ấm trà lên rót vào chén.
Dù sao cũng là trong nhà mình, cô cảm thấy bản thân không cần quá câu nệ.
Người đàn ông đối diện tư thái cũng cực kỳ tùy ý, chân gài hơi gập lại, vì quá hẹp nên có chút khó chịu nhưng anh cũng không nói gì, hai tay cầm chén trà lên, nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm, nhận xét: “Trà này, còn được.”
Thẩm Thanh Khê tự mình uống một ngụm, chỉ cảm thấy khoang miệng đấy hương vị trà, nội tâm không tự giác mà phun tào.
Trà này có thể không được sao? Cha Thẩm cả đời chỉ thích nhất là uống trà, trà nãy cũng là do cô nhờ bạn mới mua được, cụ thể cũng không biết tên nhưng cũng là một loại trà quý.
Vừa nãy lúc ở trên xe, vì Dục Dục nửa đường trở mình, suýt chút nữa rơi xuống nên cuộc trò chuyện của hai người liền ngừng lại.
Cho nên Thẩm Thanh Khê vẫn còn chưa nói hết, nếu Hi Kính đã đồng ý cùng nhau nuôi nấng Dục Dục vậy cô cũng phải nói cụ thể từng việc để xác minh một chút, tránh cho sau này lại xảy ra tranh chấp.
Hơn nữa cũng chỉ có nói ra hết, trong lòng cô mới yên tâm, tối mới có thể ngủ ngon được.
“Cho nên, sau này tôi vẫn hy vọng Dục Dục chủ yếu sẽ do tôi chăm sóc, vẫn sẽ ở nơi này với tôi, tuy là chỗ này không quá lớn nhưng anh yên tâm, đồ đạc ăn uống của thằng bé tôi sẽ không khiến nó chịu thiệt.”
“Tôi biết.” sau khi cô nói xong, người đàn ông cúi người đặt chén trà xuống, gật đầu nói, lông mi buông xuống, thoạt nhìn rất dài.
Thẩm Thanh Khê tiếp tục: “Nhưng nếu anh nhớ hay muốn gặp thằng bé thì tôi rất hoan nghênh, giống như hôm nay vậy, mang theo thằng bé ra ngoài chơi tôi cũng hoàn toàn không có ý kiến gì có điều là tôi cũng sẽ đi cùng.”
Sau khi nói xong câu này cô cũng có chút thấp thỏm, nhưng nếu để Hi Kính đưa thằng bé đi cô vẫn có chút không yên tâm, sợ sẽ lo lắng mà đứng ngồi không yên.
Ngoài dự kiến của cô, đối với yêu cầu này cũng thực sự nhẹ nhàng mà đáp ứng, căn bản không chút do dự: “Được.”
Lời nói đều đã chuẩn bị một hồi đều bỏ đi, hơn nữa rất thuận lợi, không chút trở ngại nào, Thẩm Thanh Khê cảm thấy rất ngoài ý muốn, cúi đầu uống trà, không biết nên nói gì tiếp theo.
Từ trên cao nhìn xuống, ngón tay người con gái tinh tế cầm chén trà, bởi vì cúi đầu nên lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, dưới ánh đèn có chút dụ hoặc.
Hầu kết Hi Kính có chút động, dứt khoát đứng lên cáo từ: “Tôi về đây.”
Thẩm Thanh Khê nhưng lại thực sự thở ra, vội vàng đứng lên đưa người đến trước cửa, vừa ra đến cửa, người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cô.
Đôi lông mày khẽ nhướng lên, dường như đang suy tư điều gì đó, lát sau mới mở miệng: “Cô biết pháp luật dùng để làm gì không?”
“Bảo vệ…..quyền và lợi ích của con người?” Thẩm Thanh Khê hơi sửng sốt, không biết vì sao anh lại hỏi vấn đề này.
“Cô nói đúng.” người đàn ông nhìn chằm chằm cô, gật đầu: “Cho nên người không minh sẽ lợi dụng nó, khóc cũng vô dụng, muốn thì phải dùng chứng cứ.”
Anh nói đến đây, trực tiếp mở cửa bước ra, trở tay đóng lại cửa cho cô.
*
Lời này của Hi Kính, Thẩm Thanh Khê suy nghĩ rất lâu, anh nhất định là đang nói về vụ của Chu Tử Thanh, nhưng cụ thể ám chỉ cái gì cô cũng không rõ lắm.
Trở lại phòng ngủ, đứa trẻ vẫn đang ngủ, nhưng nhớ đến đứa trẻ tối nay đã ăn nhiều đồ ngọt như thế, Thẩm Thanh Khê liền vững tâm, cẩn thận kéo cậu bé đi rửa mặt, đánh răng sạch sẽ, sau đó mới trắng trắng thơm thơm mà nhét trở lại ổ chăn.
Ngày hôm sau cô lại đưa đứa trẻ đi đến trường, lúc tới công ty, vị trí bên cạnh vẫn trống trơn, ba ngày sau đó, Chu Tử Thanh đều không đến.
Gọi điện không ai nghe, hỏi bộ phận nhân sự mới biết, cô ấy đã xin nghỉ phép, cũng không biết làm gì.
Thẩm Thanh Khê lại chờ thêm một ngày, sau đó có chút lo lắng, buổi chiều sau khi đón Dục Dục, cô liền ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói chuyện với thằng bé: “Dục Dục, con có nhớ cô Thanh Thanh không?”
Trước kia đã gặp mặt Chu Tử Thanh vài lần, Dục Dục cũng có chút ấn tượng, dùng sức gật đầu: “Có ạ!”
Thẩm Thanh Khê cười sờ đầu cậu: “Cô Thanh Thanh mấy ngày nay có chút không vui, chúng ta đi an ủi cô ấy có được không, tronh nhà cô ở còn có một em gái nữa, Dục Dục có thể đi cùng với em ấy nữa.”
Nghe được có một đứa trẻ như mình, đôi mắt Dục Dục liền sáng lên.
Nhà trẻ là chia theo lớp, cậu bé cũng chỉ có thể tiếp xúc với những đứa trẻ khác cùng tuổi, hoặc là những đứa trẻ lớn hơn so với cậu nên đương nhiên rất tò mò.
Thành công dỗ dành thằng bé, Thẩm Thanh Khê mang theo cậu bé lên taxi, báo với tài xế địa chỉ nhà Chu Tử Thanh, vì trước kia đã từng tới một lần nên cũng coi như đã biết.
Trước tiên cô gọi điện thoại cho Chu Tử Thanh, sau đó đăng ký ở phòng bảo vệ, sau đó mới đưa cậu bé vào khu nhà xa hoa, đi thang máy lên tầng 30.
Kết quả mới vừa ra khỏi cửa, cô liền nghe thấy cửa trước đang được mở toang, truyền ra âm thanh khóc của một đứa trẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...